Làm Công Tiên Tri

Chương 36: Lục Dã bay lần đầu

Chương 36: Lục Dã lần đầu bay
Theo cánh quạt nhanh chóng xoay tròn, máy bay không người lái từ trên đồng cỏ chậm rãi cất lên, bay thẳng đến độ cao khoảng mười mét trên bầu trời rồi đậu ở đó. Lý Du tay cầm điều khiển từ xa, khẽ đẩy cần điều khiển, kiểm tra xem chức năng lên xuống và chuyển hướng của máy bay có hoạt động bình thường không.
Chức năng truyền tín hiệu giữa máy bay không người lái và điều khiển từ xa không phụ thuộc vào internet, mà được thực hiện thông qua ăng-ten của chính nó. Ở trong thành phố, do lượng lớn nhiễu điện từ và vật cản xung quanh, khoảng cách truyền tín hiệu hiệu quả bị rút ngắn đáng kể. Lấy chiếc DJI Mini 3 Pro của Lý Du làm ví dụ, theo tiêu chuẩn FCC, khoảng cách bay tối đa trong môi trường nhiễu mạnh vào khoảng 1.5 đến 3 kilomet. Còn ở ngoại thành và bờ biển, khoảng cách này có thể tăng lên 7 đến 12 kilomet.
Đối với Lục Dã, nơi này không có wifi, Bluetooth hay các tín hiệu khác tranh giành băng thông với máy bay không người lái, có thể nói đây là một môi trường bay hoàn hảo. Tất nhiên, khuyết điểm cũng có, do mất đi sự hỗ trợ của GPS, máy bay không người lái rất khó để lơ lửng chính xác và các chức năng như lập kế hoạch đường bay đều không sử dụng được, làm tăng nguy cơ rơi máy bay lên rất nhiều.
Nhưng Lý Du hiện tại cũng không còn lựa chọn nào khác, hắn tắt chức năng tránh vật cản của máy bay, điều khiển nó lên cao thêm một trăm mét nữa để đảm bảo không bị ai bên dưới phát hiện rồi sau đó điều khiển máy bay bay về hướng tòa thành.
Ban đêm, từng cơn gió đêm thổi nhẹ khiến máy bay không người lái trên không trung lắc lư. Mỗi lần như vậy, Lý Du lại phải dùng cần điều khiển để chỉnh lại hướng di chuyển của nó. May mà dù cho môi trường xung quanh quá tối làm cho hệ thống thị giác khó định vị, và lại không có GPS, thì máy bay vẫn cung cấp các chế độ hình dáng cơ bản để giúp giữ thăng bằng, giảm thiểu rủi ro rơi.
Cuối cùng, Lý Du đã điều khiển máy bay không người lái vượt qua tường thành Trà Bôi một cách an toàn. Quân đội đóng ngoài thành không hề hay biết, người trong lâu đài cũng không hề nhận ra sự xuất hiện của vị khách không mời mà đến này. Ngay cả khi có người vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy thì có lẽ cũng chỉ nghĩ đó là một con chim lạ bay qua mà thôi.
Lý Du thông qua camera của máy bay để xem xét từng người lính đang canh gác trên tường thành. Thỏ tiểu thư cũng ở bên cạnh hắn để giúp phân biệt Alfred. Theo Lý Du điều chỉnh camera zoom của máy bay, từng gương mặt được phóng lớn lên. Nhìn Irea bên cạnh mà không ngừng la lên kinh ngạc.
Nhưng Thỏ tiểu thư lúc này đã có chút tê dại rồi. Tối nay Lý Du đã giúp nàng đánh thức linh hồn cổ xưa đang ngủ say trong dây chuyền, triệu hồi thần điểu kim loại, rồi lại còn bay lượn trên không trung, nhờ vào "mắt thần" của thần điểu mà nhìn thấu tất cả mọi vật xung quanh. Thiếu nữ gần như không lúc nào là không kinh ngạc. Giờ có khi Lý Du đột nhiên hét lên một tiếng "Ta Lão Tôn đi đây!", rồi giẫm mây ngã lộn nhào một cái biến mất trong chớp mắt, có lẽ Thỏ tiểu thư cũng chẳng cảm thấy bất ngờ. Cùng lắm là nàng ở phía dưới hét lên: "Đại Thánh, mau thu thần thông lại đi!"
Bán Kiểm đứng ở đằng xa cũng không khá hơn nàng là bao, ngay từ lúc máy bay cất cánh, Jude cả người dường như bị xuất hồn. Hắn đứng yên một chỗ, mắt không rời cái chấm đen nhỏ trên không trung. Hệt như đứa trẻ loài người lần đầu nhìn thấy máy xúc làm việc, hắn hoàn toàn không thể rời mắt, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Trong đó nhất định có linh hồn! Đúng vậy, nhất định có linh hồn!!!" một cách mê sảng.
Lý Du điều khiển máy bay bay lượn trên thành một vòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của lão kỵ sĩ đâu cả. Irea xin xung phong dẫn đường vào bên trong pháo đài nhưng Lý Du suy nghĩ một chút rồi quyết định bỏ qua ý kiến đó. Sau khi vào pháo đài, do bị tường đá dày che chắn, tín hiệu chắc chắn sẽ kém đi, nguy cơ máy bay bị rơi cũng sẽ cao hơn, ngoài ra, trong không gian chật hẹp nếu như xảy ra bất trắc thì máy bay cũng sẽ rất khó tránh né.
Thế là cuối cùng, Lý Du chọn cách đẩy cần điều khiển, ra lệnh cho máy bay hạ xuống trước mặt một người lính. Lúc hạ xuống ở độ cao khoảng hai mươi mét, tiếng ồn từ bốn cặp cánh quạt đã đánh thức tên lính đang gật gà gật gù ngủ. Hắn dụi mắt nhìn về hướng có tiếng động, rồi ngẩn người ra.
Để hắn nhìn rõ hơn hình dáng của chiếc máy bay, Lý Du lại cho nó hạ thấp thêm một chút. Kết quả tên lính kia hét lên một tiếng, ném cả giáo mác lẫn khiên trên tay xuống đất, rồi quyết đoán chuồn mất, không biết chạy đi đâu.
Lý Du hết cách, chỉ có thể cho máy bay đi tìm một người lính khác trên tường thành. Người này gan lớn hơn một chút, còn rút vũ khí ra khua khoắng liên hồi, ý đồ muốn dọa cái vật nhỏ không cánh mà bay được kia. Lý Du cũng bị ép xem hắn múa may một hồi lâu. May sao, khi nhận ra khoảng cách của mình không thể nào với tới được máy bay thì cuối cùng hắn đã đưa ra lựa chọn chính xác. Một bên thận trọng phòng bị, một bên cho gọi đồng đội đi báo cáo tình hình trong pháo đài.
Ngay khi Lý Du vừa thả lỏng cảnh giác, không biết từ đâu bay ra một mũi tên, lao thẳng về phía máy bay không người lái! Trong tình thế cấp bách, Lý Du không kịp thực hiện bất kỳ thao tác gì. Cuối cùng là cơn gió đêm thổi ngang qua đã cứu hắn, làm máy bay bị thổi trôi ra một đoạn. Nhờ đó mới né được mũi tên "muốn lấy mạng" này.
Lý Du không do dự, lập tức kéo máy bay lên cao đồng thời không ngừng di chuyển hỗn loạn trên không. Vì vậy mà mấy mũi tên sau đều không thể gây ra uy hiếp gì cho chiếc máy bay nữa. Một lát sau, một ông lão mặc áo giáp kín người, trông có vẻ năm sáu mươi tuổi, từ trong pháo đài bước ra và leo lên tường thành.
Ông nheo mắt, tỉ mỉ đánh giá cái vật thể lạ trên bầu trời. Còn Lý Du cũng thông qua camera của máy bay quan sát lão. Người kia dáng người cao lớn, thân hình cường tráng, ánh mắt kiên định, dù có nếp nhăn trên mặt cũng không lộ vẻ già yếu, mái tóc bạc trắng được ông chăm sóc tỉ mỉ. Bộ áo giáp ông mặc cũng đã có chút dấu vết của thời gian, quan sát kỹ thì thấy có không ít chỗ sần sùi, những vết tích ghi lại những trận chiến ác liệt trước kia của chủ nhân. Trên cánh tay phải có hình xăm con thỏ, đó là biểu tượng của gia tộc mà ông đang phục vụ.
Trong tay ông cũng cầm một cây cung gỗ màu tím, dài gần hai mét. Nhận một mũi tên chiến từ tay người hầu, lão kỵ sĩ giương cung lên. Mũi tên có hình dạng dao găm hẹp và dài, lóe lên ánh lạnh trong đêm tối. Nhưng cuối cùng, ông cũng không bắn ra mũi tên ấy. Sau khi hạ cây cung xuống, ông ra hiệu cho đám cung thủ xung quanh hạ vũ khí xuống. Bọn họ nhìn nhau rồi cuối cùng đều nghe theo.
Lý Du quay đầu nhìn Irea. Thiếu nữ gật nhẹ đầu với hắn: “Người đó là Alfred, kỵ sĩ bảo hộ của ta.” Lý Du nghe vậy bèn điều khiển chiếc DJI Mini 3 Pro mang theo viên hồng ngọc treo phía dưới cùng bức thư do Irea tự tay viết, thả xuống phía dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận