Làm Công Tiên Tri

Chương 571: Không có một ai phố Trường An

"Hàn đội, ý anh là nghi ngờ Wade Health và Đệ Tam Kỷ đang ngấm ngầm tiến hành giao dịch nội tạng xuyên quốc gia sao?"
Đến đây, ánh mắt của Tống Hồng Tiêu cũng trở nên nghiêm túc, nếu điều này là thật thì đây chính là một vụ án lớn đúng nghĩa.
"Ta không biết rõ," Hàn Bân lần nữa lắc đầu, đưa cho Tống Hồng Tiêu một điếu thuốc lá, "ta cũng điều tra Đệ Tam Kỷ, phát hiện công ty này sạch sẽ đến đáng sợ, trên bề mặt ta không thể tìm thấy bất kỳ một chút xíu nào về hồ sơ phạm pháp liên quan đến công ty này.
"Giống như vụ Đường Mộng Giai, ngoại trừ việc cuối cùng t·h·i t·hể không thấy đâu, mọi khâu đều không có vấn đề gì, quả thực có thể được xưng là hoàn hảo không tì vết."
"Thế nhưng Hàn đội không phải từng dạy chúng ta rằng trên đời này không tồn tại cái gọi là phạm tội hoàn hảo như trong phim ảnh hay tiểu thuyết sao." Tống Hồng Tiêu nhận lấy điếu thuốc, nhưng không châm mà chỉ đưa lên mũi hít hà hai cái.
"Ta vẫn còn nhớ rõ lời Hàn đội đã nói - mặc kệ tội phạm có chú ý cẩn thận đến mức nào, cuối cùng vẫn sẽ lộ ra sơ hở.
"Hơn nữa bây giờ là xã hội văn minh, cũng không có chuyện một tay che trời, tổ chức từ trên xuống dưới kín như bưng, không có một chút sơ hở nào.
"Chỉ cần làm chuyện phạm pháp, nhất định sẽ để lại dấu vết."
"Cho nên ta mới đặc biệt để ý đến Đệ Tam Kỷ như vậy." Hàn Bân dừng lại một chút, chỉ vào điếu thuốc lá trên tay Tống Hồng Tiêu, "Ngươi không hút à?"
"À, vợ ta không cho, cô ấy còn chưa đến một tháng nữa là sinh rồi, vì con, ta phải bỏ thuốc." Tống Hồng Tiêu gãi đầu nói.
"Vậy à, vợ cậu sắp sinh rồi sao?" Hàn Bân khựng lại một chút, lại nói thêm một câu, "Vậy chúc mừng."
"Ha ha ha, còn chưa sinh đâu, chờ sinh xong Hàn đội hãy chúc mừng ta cũng chưa muộn."
Hàn Bân ừ một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, dòng xe cộ cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi nhúc nhích về phía trước. Tống Hồng Tiêu đợi một lát, thấy Hàn Bân chậm chạp không nói gì nữa, thế là lại hỏi, "Hàn đội, anh định điều tra thế nào tiếp đây?"
"Tra cái gì?"
"Đệ Tam Kỷ và Wade Health ấy."
"Cái này không liên quan đến ngươi, ngươi cứ lo giải quyết vụ án trong tay đi đã."
"Đừng mà, Hàn đội, anh đừng có bỏ lửng như thế chứ, làm tôi lơ lửng không yên, khó chịu lắm, anh lúc đầu không phải là định nói với tôi rồi sao?"
"Ta không biết ngươi sắp làm cha, chuyện này ta vẫn là tự mình điều tra đi, ngươi đừng nhúng tay vào."
"Này, Hàn đội anh nói vậy làm tôi còn thấy căng thẳng hơn, thôi thì thế này đi, việc giúp hay không chúng ta để sau, anh cứ nói cho tôi biết hết những thông tin anh đang có đi, tôi sẽ tham mưu cho Hàn đội một chút. "Không chờ Hàn Bân từ chối, Tống Hồng Tiêu lại vội nói, "Tôi biết về bàn luận trinh sát hình sự tôi không bằng Hàn đội, nhưng người thông minh đến mấy cũng có lúc sơ hở mà."
"Người ta thường nói, ba ông thợ giày thối còn hơn một Gia Cát Lượng, hơn nữa anh cũng có thể mượn cơ hội này để rà soát lại vụ việc, biết đâu sẽ lại có phát hiện mới đấy."
Hàn Bân nghĩ nghĩ, gật đầu nói, "Vậy cũng được. Ta ý thức được thế lực đứng sau Đệ Tam Kỷ có lẽ không hề đơn giản, bận rộn nửa ngày bây giờ vẫn chưa điều tra được gì có giá trị, thế nên lại dùng biện pháp cũ."
"Đục nước béo cò?" Tống Hồng Tiêu mắt sáng rực lên, "Vậy sao Hàn đội không tìm đến tôi, việc này tôi am hiểu nhất đó."
"Anh còn nhớ lần trước vụ bán bằng cấp không, tôi giả vờ gọi nhầm số, rồi chửi nhau với hắn, cuối cùng bắt hắn phải từ trong hang chui ra, hẹn tôi ra đánh nhau, bọn tôi liền cùng xông lên, một phát bắt được hắn."
"Lần này ta không có tìm người trong cục." Hàn Bân nói, "mà trực tiếp nhờ bạn giúp, để cô ấy lấy danh nghĩa xin việc vào Đệ Tam Kỷ để thu thập thông tin."
Tống Hồng Tiêu đầu tiên là ngẩn người, tiếp đó giật mình, "Ta nhớ rồi, trước đây có đợt anh bảo chúng ta hết giờ làm việc đừng đi, mà ở nguyên chỗ chờ lệnh, chính là khi đó à, hóa ra là nhử rắn ra hang, sao rồi, Đệ Tam Kỷ cắn câu chưa?"
"Không có, nhưng người bạn của ta sau khi vào đó có làm chút việc, nhưng cô ấy từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin gì cho ta về Đệ Tam Kỷ."
"........."
"Còn có thể thế này, Đệ Tam Kỷ trả lương cao cho cô ấy lắm à?" Tống Hồng Tiêu hỏi.
"Tạm được, tầm tám, chín nghìn gì đó, nhưng ở đó đảm bảo một tuần hai ngày nghỉ, thường thì đúng giờ tan sở, nếu có trường hợp đặc biệt phải tăng ca cũng sẽ được nghỉ bù, hơn nữa sau khi tan việc thì lão bản cũng sẽ không giao việc qua Wechat hay điện thoại gì."
Tống Hồng Tiêu kinh ngạc, "Thành phố B còn có kiểu công việc thần tiên như thế à?! Bọn họ còn nhận người không vậy?"
Hàn Bân liếc nhìn Tống Hồng Tiêu một cái, "Sao, ngươi cũng muốn đi à?"
"Tôi đùa thôi, đùa thôi Hàn đội." Tống Hồng Tiêu cười nói lấy lòng.
"Muốn đi cũng không có gì, đãi ngộ này đúng là rất tốt."
Nghe Hàn Bân nói vậy, Tống Hồng Tiêu cũng tỉnh cả người, "Đây đâu phải tốt bình thường, lương của bọn họ cũng gần bằng chúng ta, nhưng mà đừng nói đến ngày lễ, thứ bảy, chủ nhật chúng ta còn chẳng mấy khi được nghỉ.
"Hơn nữa còn không được tắt máy, có chuyện gì nửa đêm một cuộc điện thoại gọi đến là phải bò dậy, kiểu phá án như lần này, vừa đi đã mười ngày nửa tháng, vợ tôi cũng oán trách tôi về chuyện này không ít lần rồi."
Hàn Bân đương nhiên biết cảnh sát hình sự cơ sở vất vả thế nào, vỗ vai Tống Hồng Tiêu, "Lần này làm xong, 3 tháng tới ngươi đừng rời khỏi thành phố B nữa."
Tống Hồng Tiêu gật đầu, "Cảm ơn Hàn đội."
Sau đó, Hàn Bân lại chuyển chủ đề về vụ án, "Tóm lại, trong tay ta bây giờ cũng không có chứng cứ nào có thể chứng minh việc t·h·i t·hể Đường Mộng Giai m·ấ·t t·í·c·h có liên quan đến Đệ Tam Kỷ.
"Mấy hôm trước, ta có hỏi lại bố mẹ của Đường Mộng Giai, rồi cả ông bà của nàng, bọn họ đều không ai thấy lại Đường Mộng Giai nữa."
Tống Hồng Tiêu nghe xong thì nhíu mày, "Vậy, ngoài lần mẹ Đường Mộng Giai ra, căn bản không ai thấy Đường Mộng Giai cả, vậy bà ta nhìn thấy Đường Mộng Giai ở đâu, ở nhà hay bên ngoài?"
"Ngoài đường, ta cố ý đi điều tra camera giám sát khu vực đó, nhưng vị trí đó là góc c·h·ế·t, chỉ có thể thấy mẹ Đường Mộng Giai đứng đó một lúc, bộ dạng thất thần mất hồn, nhưng hướng bà ta nhìn lại không nhìn thấy gì cả."
"Xung quanh có xe chạy ngang hoặc đậu không, camera hành trình của họ có ghi lại gì không?"
"Có một chiếc Buick cung cấp một đoạn phim, nhưng hình ảnh rất mơ hồ, căn bản không thể nhận ra đó là ai, nhưng về vóc dáng thì có vẻ rất giống Đường Mộng Giai."
"Khó rồi." Tống Hồng Tiêu suy nghĩ một lúc cũng không tìm ra được chỗ đột phá nào, chỉ có thể tạm thời bỏ qua, chuyển sang chuyện khác hỏi.
"Đúng rồi, Hàn đội, mấy ngày nay anh hay mơ thấy ác mộng về ngày tận thế đó, anh kể cho tôi nghe một chút xem sao?"
"Sao ngươi quan tâm đến ác mộng của ta vậy?"
"Tại vụ án của anh tôi không giúp gì được, nên tôi chỉ còn cách quan tâm đến sức khỏe tinh thần của anh thôi." Tống Hồng Tiêu rất thành thật trả lời.
"Không có gì, cũng chỉ là ác mộng bình thường thôi, ngươi có xem bộ phim tai họa « Ngày Mai » của Mỹ chưa, từ lâu rồi, phim kể về việc khí hậu toàn cầu trở nên lạnh lẽo, New York bị đóng băng.
Hàn Bân nói, "ác mộng của ta cũng gần giống vậy, đại khái là thành phố B, không, từ cái tin trên báo mà ta thấy trong mơ thì có lẽ toàn cầu đều đã bị diệt vong bởi trận thảm họa khí tượng không rõ kia.
"Giống như trận đại hồng thủy mà những người theo đạo Cơ đốc thường kể vậy, đừng nói, cảm giác trong giấc mơ đó rất thật, hơn nữa thời gian cũng đúng vào khoảng hai năm rưỡi nữa.
"Lúc đó trời lạnh thật sự, trong mơ, ta suýt chết cóng luôn rồi.
"Ta nhớ hình như ta đang ở đường Trường An thì phải, đi cả buổi mà không gặp một ai, đoán chừng là loài người ch·ế·t hết rồi."
Nhớ lại cái lạnh thấu xương trong giấc mơ, Hàn Bân không kìm được mà rùng mình, nắm chặt chiếc áo khoác đang mặc trên người...
[Độ dài đã được hơn một nửa, đẩy một chút cốt truyện chính ~ tiện thể hỏi mọi người còn nhớ đến cái đồng hồ đếm ngược của công ty sân khấu kia không? Mọi người có thể đoán xem bối cảnh của câu chuyện, có điều chắc là mọi người sẽ không đoán ra được, ha ha.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận