Làm Công Tiên Tri

Chương 880: Mỗi người đi một ngả

Conley không để ý đến phản ứng của hai người, nói tiếp, “Thứ ba, ta cần một khoản tiền, không nhiều, 200 ngàn Kim Sư là đủ rồi.” “Ngươi đang nói đùa sao?” Alister bất mãn nói, “Đối phó Irea cũng không phải chỉ có mình ngươi xuất binh, chúng ta cũng biết phái người tổ kiến liên quân, vì sao chúng ta còn muốn trả thêm tiền cho ngươi?” Claudio cũng nói, “Ngươi nắm giữ Hồng Nguyên, còn chiếm căn cứ Sư Tâm bảo, làm sao có thể thiếu tiền được?” Conley sắc mặt rất khó coi, hắn khi vào ở Sư Tâm bảo trước cũng nghĩ như vậy, xem như người đế quốc làm sao có thể chưa từng nghe qua tòa thành thị kia phồn vinh và xa hoa lãng phí.
Nhưng khi đến nơi đó hắn mới phát hiện, Sư Tâm bảo xa hoa lãng phí là thật, nhưng cũng là một cái hang không đáy.
Trước đây, khi gia tộc Vespasian còn ở, sản vật và hàng hóa từ những nơi khác trong đế quốc liên tục mang đến Sư Tâm bảo, lúc này mới chống đỡ được sự phồn vinh của thành trấn lớn nhất đại lục và cuộc sống xa hoa của vương tộc và quý tộc trong thành.
Nhưng bây giờ trên đại lục Bratis đang đánh trận, Conley dù chiếm cứ Hồng Nguyên, nhưng đường thông thương với những nơi khác hầu như đều bị chặn đứng, vật tư ở đó tự nhiên cũng không có cách nào vận chuyển đến được.
Nhưng các quý tộc trong thành quen tiêu xài, một lúc không thể thay đổi, điều này khiến giá cả bắt đầu tăng lên, đối với những đại quý tộc tiền nhiều của cải, sự tăng giá này dù khiến bọn họ có chút đau lòng nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Nhưng tầng lớp bình dân bên dưới thì cảm thấy không thể sống nổi nữa, một bộ phận người trong đó chọn rời khỏi Sư Tâm bảo, đi nơi khác kiếm ăn, điều này lại càng làm giảm số người sản xuất, thế là giá cả tiếp tục tăng vọt.
Conley cũng ý thức được vấn đề xói mòn nhân sự, nhưng dù là hắn hay Lanita đều không phải nhân tài về tài chính hay kinh tế, cả hai trước đó chưa từng đối mặt với hoàn cảnh kinh tế phức tạp và khó giải quyết như vậy.
Thế là Conley chỉ ra lệnh cấm người dân thường tùy ý rời khỏi Sư Tâm bảo.
Điều này giải quyết được phần nào vấn đề xói mòn nhân sự, nhưng không giải quyết được rắc rối giá cả tăng vọt, đồng thời còn khiến an ninh trong thành càng trở nên tệ hơn.
Dân thường không chịu nổi giá cả tăng cao chỉ còn cách trộm cướp để nhét đầy dạ dày.
Conley không thể không chiêu mộ thêm vệ binh để duy trì an ninh, và đây là một khoản chi lớn.
Chuyện còn tồi tệ hơn là khi Conley kiểm tra quốc khố thì phát hiện bên trong đã không còn một xu.
Conley ban đầu nghĩ rằng Solomon đã dời hết tiền trong quốc khố khi chiếm lĩnh nơi này, nhưng khi hỏi Lanita và vị đại thần tài chính trước đó, hắn mới biết trong đó vốn dĩ đã trống không.
Không những trống không, gia tộc Vespasian còn để lại cho hắn một món quà lớn, một khoản nợ khổng lồ lên đến hai triệu sáu trăm ngàn Kim Sư.
Đều là lỗ hổng do các đời Hoàng đế trước để lại, tin tốt là vì chiến loạn mà phần lớn khoản nợ đó đã không cần phải trả.
Còn lại một phần, Conley cũng không định trả, hắn không có lòng tốt đến mức đi thu dọn mớ hỗn độn cho gia tộc Vespasian.
Nhưng điều này lại dẫn đến một vấn đề mới, Conley không mượn được tiền.
Bởi vì không ai muốn cho kẻ không trả tiền mượn.
Hơn nữa lúc này khác với thời Solomon, Conley có thêm hai đối thủ cạnh tranh (không tính Irea), hắn không thể quá hà khắc với các quý tộc bên dưới, trắng trợn móc tiền từ họ ra, nếu không làm quá ác, những người kia sẽ chạy đến ủng hộ Alister và Claudio.
Tóm lại, Conley bây giờ thật sự không có tiền, nên hắn mới nghĩ đến việc nhân cơ hội này mà đòi một ít từ Alister và Claudio.
Nhưng việc này không dễ dàng, tiền của Alister và Claudio cũng không phải tự nhiên mà có, huống hồ số tiền đó còn đưa cho đối thủ cạnh tranh của bọn họ.
Conley chỉ có thể lùi một bước, "Nếu các ngươi không muốn cho thì coi như cho ta mượn cũng được, một năm sau ta trả lại cho các ngươi."
Ba người đã thảo luận suốt hai ngày trời xoay quanh các điều kiện Conley đưa ra, trong thời gian đó Alister và Claudio cũng đưa ra yêu cầu riêng của mình.
Cuối cùng, sau một cuộc tranh luận và mặc cả dài dòng, ba người vẫn ký kết một thỏa ước, thề bằng danh dự của mỗi gia tộc và thần linh phía sau, tạm thời đình chiến, tập hợp tất cả binh lực trên tay lại với nhau, đánh bại Irea, kẻ địch mạnh này.
Còn Lanita cũng đồng ý sẽ phái ra hai con cự long và hai trăm chiến sĩ Dực tộc đi chinh chiến, đây trên cơ bản là toàn bộ lực lượng mà nàng có thể huy động được.
Ba người cẩn thận ước định ngày xuất quân và địa điểm tập hợp, sau đó Conley và Claudio lần lượt trở về chuẩn bị.
Về phần Alister, công tước Schröder cũng đã trở về Bắc Cảnh để tuyển mộ binh lính, nhưng Alister lại ở lại trấn Đoản Vĩ, sau bốn ngày chờ Cornelia tư tế trở về.
Nhưng người này lại mang về một tin xấu, “Ta cần rời đi một thời gian.” “Một thời gian là bao lâu, mười ngày hay nửa tháng?” Alister hỏi.
“Ta không rõ, nhưng chắc chắn phải hai ba tháng thì ta mới có thể quay về.” “Ngài nghiêm túc sao?” Nụ cười trên mặt Alister cứng đờ, “Đại chiến sắp bắt đầu, Cornelia tư tế, ngài cũng phải biết là chúng ta cần ngài, cần nữ thần Sinh Mệnh phía sau ngài mà không cần ta nhắc lại nữa.” “Chẳng lẽ còn có chuyện gì quan trọng hơn đánh bại Irea sao?” Nghe vậy, Cornelia có chút trầm mặc, mà sự trầm mặc này đã thể hiện một loại thái độ.
Alister cũng có chút tức giận, “Ngươi cứ đi đi, không có sự giúp đỡ của ngươi ta vẫn có thể chiến thắng Nữ hoàng thôn quê Tây Cảnh kia, chỉ là đến lúc đó ta sẽ phải cân nhắc lại tín ngưỡng của bản thân và dân ta.” “Công tước Schröder rất mong ta sẽ quy y Phong Bạo và Băng Tuyết chi Thần Fingal.” Cornelia thở dài, "Ta sẽ phái hai đệ tử của mình đến giúp các ngươi."
“Nhưng người của ngươi đã thua dưới tay Merlin và Song Hưu giáo một lần.” Alister lên giọng.
“Bây giờ ta bắt đầu hoài nghi, người không cùng chúng ta tiến đánh Irea là vì lo sợ bản thân sẽ phải đối mặt với Merlin, ngươi biết mình không phải đối thủ của hắn.” “Chú ý ngôn từ của ngài, bệ hạ, đừng quên ai đã vì ngài mà chiếm được Trăng Non.” Vẻ mặt Cornelia cũng trở nên nghiêm túc.
“Ngươi có sứ mệnh của mình, ta cũng có sứ mệnh của mình, nữ thần Sinh Mệnh đã có sự sắp xếp cho mỗi người chúng ta.” Alister còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tái xanh của nàng, hắn không dám nói tiếp, chỉ hừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Cornelia nhìn bóng lưng hắn, cũng có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng nàng chỉ ở lại trấn Đoản Vĩ nửa ngày, liền vội vã ra lệnh chuẩn bị ngựa rời thành.
Alister nghe nói Cornelia lại rời đi, trong lòng đối với sự bất mãn của nàng càng thêm mạnh mẽ, thẳng tay từ chối luôn hai đệ tử mà Cornelia phái đến, cự tuyệt không cho bọn họ bước vào cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận