Làm Công Tiên Tri

Chương 135: Ác độc nhất nguyền rủa

Chương 135: Lời nguyền ác độc nhất Dựa theo miêu tả của người nông phụ, đứa bé trai kia mắc phải không hẳn là một loại bệnh, mà giống như một lời nguyền rủa hơn. Đa số thời gian, nó hoàn toàn khỏe mạnh, trông không khác gì những đứa trẻ đồng trang lứa. Nhưng khi lời nguyền phát tác, cả người nó sẽ trở nên vô cùng khó chịu, ho khan, buồn bực, khó thở, hụt hơi, đôi khi còn bị đau đầu và đau bụng.
Người nông phụ đã đưa con đi cầu cứu lãnh chúa, nhưng thầy thuốc thảo dược của lãnh địa cũng không chẩn đoán ra được đứa bé mắc bệnh gì. Bà cũng tìm đến một bà lão từng làm việc trong thần miếu ở thôn, bà lão này nói rằng con bà có thể đã bị thứ gì đó ô uế bám vào.
Người nông phụ càng nghĩ càng thấy hợp lý, nhưng để nhờ Giáo hội Ngân Nguyệt trục tà thì cần một khoản tiền lớn, mà bà không biết đào đâu ra số tiền ấy. Đúng lúc nghe tin Lý Du sẽ đấu y thuật với Adele, bà liền dẫn theo con, vượt ba ngày ba đêm đường đến Lục Dã để thử vận may.
Lý Du nghe xong thì hơi trầm tư, sau đó lật xem quyển «Sổ tay chẩn đoán và kê đơn bệnh toàn khoa» bên cạnh rồi gật đầu nói với người nông phụ: "Được, con của ngươi coi như được chọn."
Nghe vậy, vẻ mặt người nông phụ thoáng lộ nét mừng vui pha lẫn kinh hãi, lúc này bà chẳng quan tâm Lý Du có phải là dị giáo đồ hay không, vội kéo con trai liên tục cảm tạ.
Thấy một suất nhanh chóng bị lấy mất, đám người không khỏi xôn xao, đồng thời cũng trở nên tích cực hơn. Chưa cần Lý Du mở miệng hỏi, rất nhiều người đã lớn tiếng hô hào bệnh trạng của mình.
Sau đó, Lý Du đi đến trước một người đàn ông có giọng nói lớn nhất, hỏi: "Ngươi vừa nói ngươi bị đau ở đâu?"
Người đàn ông mừng rỡ, không nói hai lời cởi ngay giày cho Lý Du xem. Chỉ thấy hai chân của hắn đỏ ửng và sưng tấy, nhất là ở bàn chân trái, có một chỗ nhô lên trông rất đáng sợ.
Người đàn ông kể khổ: "Tôi mắc cái bệnh quái quỷ này từ khoảng một năm trước, đầu tiên là ở chân trái, ban đầu chỉ sưng đỏ, nhưng dần dà lại bắt đầu đau nhức dữ dội không chịu nổi. Mỗi khi bệnh phát tác thì đi lại rất khó khăn, chỉ có thể nhờ người nhà dìu, nhưng thường thì cũng chỉ kéo dài nửa tháng là sẽ dần đỡ hơn.” Chỗ sưng trước đó cũng sẽ xẹp xuống, nhưng dạo gần đây bệnh phát càng lúc càng thường xuyên, hơn nữa chân phải của tôi cũng bắt đầu bị đau theo, hiện tại đến cả ngón tay cũng sưng."
Lý Du đeo găng tay cao su vào, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn chân của người đàn ông, lập tức người này kêu lên một tiếng thảm thiết.
Lý Du lại đứng dậy hỏi: "Ngươi làm nghề gì?"
"Ta là đồ tể ở Hắc Thạch thành." Người đàn ông gắng chịu đau đớn trả lời.
"Vậy chắc hẳn bình thường ngươi thường xuyên ăn thịt."
"Ừ, bữa nào tôi cũng ăn thịt, không có thịt thì không sống nổi. Mà những người khác tìm tôi mổ heo cũng sẽ cho lại chút thịt làm thù lao, nhất là mấy quý tộc trong thành, bọn họ không ăn nội tạng heo dê, đều để lại cho tôi làm lạp xưởng."
"Khó trách."
Đồ tể không hiểu vì sao Lý Du lại hỏi mình làm nghề gì, và việc ăn thịt thì có gì, chẳng phải ai có ăn được thì đều đang ăn sao? Anh ta cũng không nghĩ rằng việc này liên quan gì đến bệnh tật của mình. Anh ta chỉ dùng ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Lý Du, đồng thời miệng thì không ngừng nói: "Thế nào, ngài có thể chọn tôi không?"
"Có thể, ta vừa hay có thể chữa được bệnh của ngươi." Lý Du nói.
Nghe vậy, đồ tể kích động gào lên ba tiếng, cũng chẳng thèm xỏ giày nữa, được người nhà dìu đến đứng cạnh đôi mẹ con kia.
Sau đó, Lý Du lại hỏi han và chọn thêm một người đàn ông lớn tuổi cùng một người phụ nữ.
Trong khi đám bệnh nhân đang xôn xao suy đoán xem ai sẽ là người cuối cùng được chọn thì Lý Du lại tùy ý chỉ một người: "Chọn ngươi!"
Đám người im lặng trong giây lát, ai nấy đều há hốc mồm, vẻ mặt khó tin.
Mà người bị chọn thì mặt mày đầy vẻ ngơ ngác, đầu tiên là nhìn đông ngó tây một vòng, sau lại nhìn ra phía sau mình, lúc này mới quay đầu lại, có chút không chắc chắn nói: "Ngươi, ngươi đang chỉ ta sao?"
"Không sai, chính là ngươi." Lý Du nói.
"Nhưng ta không có bệnh mà!" Người này là một lính đánh thuê, nghe nói ở Lục Dã có náo nhiệt nên cố ý cùng bạn bè chạy tới xem, nhưng không ngờ cuối cùng mình lại trở thành đối tượng bị người khác xem náo nhiệt.
Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Nói như vậy thì cũng không đúng, chân của ta đặc biệt thối, không biết như vậy có tính là bệnh không?"
Câu nói này khiến mọi người cười ồ lên.
Lý Du không cười, mà hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Tom, bọn họ hay gọi tôi là Tom Hài Hước." Người lính đánh thuê nhún vai.
"........"
"Tom Hài Hước. Ngươi có biệt danh này là vì ngươi rất giỏi nói chuyện hài hước, hay là vì tuổi còn trẻ mà tóc trên đầu đã rụng gần hết, có thể nhìn thấy cả da đầu bóng loáng rồi."
Nghe vậy, người lính đánh thuê tên Tom im lặng.
Ngoại hình, dù ở thời đại nào thì vẫn là một yếu tố quan trọng để thu hút tình cảm. Nhất là đối với người xuất thân bình thường như Tom, nhưng vì cái kiểu tóc này mà anh ta đã nhiều lần vuột mất cơ hội có được tình yêu đích thực. Có một lần, anh ta cố tình hẹn hò với người phụ nữ mình thích vào mùa đông, cả buổi đều đội mũ trùm, hai người đưa mắt liếc nhau, thấy tình cảm đang ấm lên thì khó lòng kìm nén được. Đến lúc vào nhà trọ cởi áo choàng, đối phương lại im lặng.
Lúc đó Tom muốn chết tâm luôn. Đừng thấy anh ta thường ngày hay nói năng hài hước, gây cười liên tục, nhưng có mấy ai thật sự hiểu được nỗi buồn trong lòng anh ta.
Tom run giọng hỏi: "Ta, ta có thể chữa được cả tóc không?"
"Có thể." Lý Du đáp: "Nhưng có thể sẽ có một số tác dụng phụ."
"Tác dụng phụ là gì?"
"Chính là có thể mang theo một vài lời nguyền khác." Lý Du cố gắng dùng cách giải thích mà người lính đánh thuê dễ hiểu nhất, "ngươi có thể cân nhắc."
Nhưng Tom lại dứt khoát đáp: "Không cần suy nghĩ, còn có lời nguyền nào ác độc hơn việc không có tóc chứ?! Nếu ngươi có thể làm cho ta mọc lại tóc, vậy ta bằng lòng gia nhập giáo phái của ngươi, tin vào thần của ngươi!"
Nói xong, anh ta sải bước nhanh, cùng với đồ tể và người nông phụ đứng chung một chỗ.
Đến đây, Lý Du đã hoàn thành việc lựa chọn người.
Cũng vừa lúc đó, ở phía bên kia vang lên một loạt tiếng xôn xao.
Lý Du nhìn về phía Adele, vừa vặn thấy thiếu nữ này cũng đã chọn xong một người, mà người đó lại là một người mù!
Biết được mình đã được chọn, có cơ hội nhìn lại ánh sáng, người mù kia không khỏi rơi những giọt nước mắt cảm động.
Trong đám đông cũng vang lên những tiếng tán tụng Pyt·h·ia.
Adele với vẻ mặt thành kính, giữa sự sùng bái của các tín đồ, lại bước tới chọn một người khác, lần này tiếng kinh ngạc của đám đông càng lớn hơn, vì người mà vị nữ tư tế cuối cùng đã chọn thậm chí còn thảm thương hơn cả người mù kia, đó là một người bị cụt một chân.
Lý Du không khỏi nheo mắt lại.
Giáo hội Ngân Nguyệt quả nhiên từ đầu đã không có ý định so tài y thuật một cách công bằng với hắn, mà trực tiếp nâng cuộc tỷ thí này lên tầm “ma pháp”. Đến cả những màn người mù tìm lại được ánh sáng, gãy chi tái sinh đều đem ra trình diễn được. Không biết còn tưởng bộ Fullmetal Alchemist lại ra hậu truyện.
Nhưng vì Giáo hội Ngân Nguyệt đã không đi đường thẳng mà thích chơi trò ma thuật, thì Lý Du cũng không ngại để cho đối phương mở rộng tầm mắt, biết được đâu là ma thuật đích thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận