Làm Công Tiên Tri

Chương 472: Người chết sẽ không trả thù

Sau khi Kieran và gần bốn ngàn người hắn dẫn theo gia nhập, đội ngũ càng trở nên khổng lồ. Đặc biệt là khi tiến vào thung lũng, đoàn người giống như một con trường xà, nhìn từ đầu đến cuối dường như không thấy điểm kết thúc.
Vì số lượng người quá đông, Lý Du tạm thời chưa tách hai nhóm người ra mà vẫn để Kieran dẫn những người mới đến theo sau. Hắn chỉ phái một đội hộ vệ do Jude làm đội trưởng để hỗ trợ Kieran.
Lý Du còn cho Kieran một con ngựa vì trước đó hắn đã nhường con ngựa thuê của mình cho một ông lão đi lại khó khăn.
Nhưng sau khi có ngựa mới, Kieran rất nhanh lại nhường nó cho người khác, còn mình vẫn ôm cây đàn Lia đi bộ. Hơn nữa hắn không ngừng di chuyển trong đám đông để giải quyết các vấn đề của mọi người.
Ngay cả người có ý chí sắt đá như Jude thấy cảnh này cũng không khỏi xúc động, nghĩ thầm thế giới này quả nhiên vẫn còn người có phẩm đức cao thượng.
Gã mặt xấu đang cảm thán trong lòng thì thấy nhà thơ Thứ Bảy đi về phía mình, không còn vẻ quang minh lỗi lạc như trước.
Kieran có chút lén la lén lút, mắt láo liên nhìn xung quanh, xác nhận không có ai chú ý mới tăng tốc bước chân, ba chân bốn cẳng đến chỗ Jude.
“Ta nghe nói ngài là Phó đoàn trưởng Hắc Khuyển Vệ, là một trong những người tiên tri đại nhân tin tưởng nhất.” Kieran mở lời.
“Không sai, ngươi tìm ta có việc gì?” Jude nhíu mày hỏi.
Nhà thơ hạ thấp giọng hơn, thần bí nói, “là như vậy, hiện giờ có một chuyện có thể uy hiếp đến danh tiếng của giáo hội chúng ta.”
“Chuyện gì, lúc trước ngươi gặp tiên tri đại nhân chẳng lẽ không nói sao?”
“Có một số việc thuộc hạ chúng ta biết là đủ rồi, không cần thiết phải nói cho tiên tri,” Kieran nói, “đây cũng là một cách bảo vệ tiên tri đại nhân.”
“Có ý gì?”
Kieran nhìn trái nhìn phải rồi tiếp tục nói, “thực ra đám cường đạo kia sở dĩ điên cuồng cướp bóc là do nghe theo lời đề nghị của ta.”
“Hả?”
Dù Jude kiến thức rộng rãi, đầu óc nhất thời cũng không theo kịp.
Nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra lý do Kieran làm vậy, ánh mắt nhìn nhà thơ cũng thay đổi, “những người này đều vì ngươi mới... trôi dạt khắp nơi?”
“Con người vốn vậy, cuối cùng sẽ có khuynh hướng giữ vững truyền thống cũ, sợ thay đổi. Trừ khi có biến cố lớn thúc đẩy thì họ mới tiến lên, nghênh đón tương lai tốt đẹp hơn.” Kieran nói như chim hót.
Jude nghe vậy hừ lạnh một tiếng, “ngươi khiến những người kia mất đi tất cả.”
“Ta không phủ nhận, nhưng đây cũng là nguyên nhân vì sao bây giờ họ lại đi theo Thứ Bảy, đi theo tiên tri Merlin. Đợi vài năm nữa họ nhớ lại chuyện cũ, sẽ thấy may mắn vì ngày đó chuyện đã xảy ra.”
“Ta suýt chút nữa bị ngươi lừa bởi vẻ ngoài trước đó, ngươi đúng là một tên khốn kiếp.” Jude nói, “làm ta nhớ tới bản thân mình trước khi quy y Thứ Bảy.”
“A, đó là phê bình hay là một lời khen?”
“Không phải, ta chỉ đang kể lại một sự thật. Ta đoán ngươi chia sẻ bí mật bẩn thỉu này với ta là có mục đích.”
Kieran hít sâu một hơi, “đúng vậy, như ta đã nói, nếu chuyện này bị lan truyền ra, có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến Song Hưu giáo.”
“Bọn họ là cường đạo, sẽ không ai tin lời bọn họ.”
“Đúng vậy, nhưng những người nghe được tin đồn đó sẽ nghĩ sao?” Nhà thơ chỉ về phía sau nói, “dù đa số không tin nhưng nếu chỉ vài trăm người bị ảnh hưởng thôi cũng sẽ rất phiền phức.”
“Ngươi có đề nghị gì cứ nói thẳng đi.” Phó đoàn trưởng Hắc Khuyển Vệ dứt khoát nói.
“Chúng ta có thể giải quyết trước mối nguy tiềm ẩn này.”
“Làm thế nào?”
“Ta biết đêm nay đám cường đạo đó sẽ ngủ ở đâu.”
Jude nhíu mày, “vì sao ngươi lại biết đêm nay bọn chúng ngủ ở đâu?”
“Vì lo sợ sẽ gặp chiến đấu, trước khi đến gặp các ngươi, bọn chúng đã hẹn nhau sẽ tụ tập ở đâu sau khi tản ra. Hơn nữa dọc đường bọn chúng đã cướp sạch không ít thôn xóm, thu được rất nhiều tiền bạc, tất cả đều mang trên người nên không tiện di chuyển, nhất định phải tìm chỗ cất giấu….”
“Ta không hỏi cái đó, ta hỏi vì sao ngươi lại biết những điều này?” Jude nhìn Kieran ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, “chẳng lẽ ngươi căn bản không phải nhà thơ mà là một thành viên trong bọn chúng.”
“Không, ta là nhà thơ thật sự.” Kieran vội vàng giải thích, “ngươi có thể đến Kim Cốc Địa hỏi Giọng Ca Vàng, rất nhiều người đã nghe ta hát. Còn việc tại sao ta biết chúng sẽ đi đâu thì cũng rất đơn giản.”
Nhà thơ không tiếp tục quanh co nữa, “đám cường đạo đó sợ ta chạy mất nửa đường hoặc tiên tri Merlin không tin lời bọn chúng nên đã cài một cặp anh em vào đám lưu dân để trông chừng ta.
"Theo lẽ thường, một khi có chuyện xảy ra thì chúng sẽ giết ta rồi nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng ta đã thuyết phục chúng chiếm đoạt toàn bộ số tiền đó.”
“Nói như vậy cũng không chính xác, phải nói là ta phát hiện chúng tham tiền, thế là thử liên lạc một chút, phát hiện chúng vốn có ý định đó nên ta bày cho chúng vài chủ ý.”
“Đó là một khoản tiền rất lớn, đặc biệt là nếu chỉ có hai người chia nhau thì mỗi người có thể nhận nhiều hơn không dưới gấp mười lần, đáng để bất cứ ai mạo hiểm.”
“Đối với bọn chúng mà nói, toàn bộ vấn đề khó là làm sao để sau khi độc chiếm đám tiền kia sẽ không bị các cường đạo khác trả thù.”
“Người c·h·ế·t sẽ không t·r·ả t·h·ù.” Ánh mắt Jude lóe lên.
“Không sai.” Kieran vỗ tay nhẹ, “đây chính là mấu chốt, và tuyệt vời nhất là chúng cứ ẩn nấp trong đám lưu dân mà không biết ta và mắt ưng đã nói những gì.”
“Chúng ta hợp tác có thể loại bỏ rắc rối của mỗi người, hiện giờ chỉ còn một vấn đề là nhân thủ của ngươi dường như có hơi thiếu.”
“Không ít.” Jude nói, “mười hai người là đủ.”
“Ngươi chắc chắn chứ, nhân số của bọn chúng gấp ba các ngươi đấy.”
“Bọn chúng chỉ là một lũ sơn tặc, thủ hạ của ta đều là tinh nhuệ Hắc Khuyển Vệ, lại có vài món Thánh khí do tiên tri ban cho. Nếu không giải quyết xong đám người đó thì ta dứt khoát đừng làm Phó đoàn trưởng Hắc Khuyển Vệ nữa.”
Jude mỉm cười, “vả lại càng đông người sẽ càng dễ bị bọn chúng phát hiện, lại thêm phiền phức không cần thiết. Cứ nói địa điểm cho ta là được rồi.”
“Vậy được.” Nhà thơ cũng nghiêm túc, lập tức nói địa điểm gặp mặt của đám cường đạo kia.
Jude cũng không lo đây là cạm bẫy, vì trên đầu ngón tay hắn còn có một con thần điểu ba mắt. Có con quái điểu này, mọi sự mai phục đều không thể trốn thoát.
Hơn nữa đội trưởng Hắc Khuyển Vệ còn chấp nhận lời đề nghị của Kieran, không kinh động Lý Du, dẫn một đội người lặng lẽ rời khỏi đại quân.
Sáng sớm hôm sau bọn họ đã quay về, trừ vài v·ết m·áu trên người, trông không khác gì lúc rời đi.
Thêm vào đó, Jude còn mang về một chiếc bình nhỏ, bên trong chứa một trăm phiến Cự Long chi huyết mà Lý Du đã vất vả lấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận