Làm Công Tiên Tri

Chương 266: Thật xin lỗi, ta sợ chậm không có

Quintus năm nay vừa tròn bốn mươi. Khác với những đồng nghiệp khác, hắn không quá thích trở thành khách quý trong lâu đài của các quý tộc, ngược lại, hắn càng muốn đi lại giữa thôn quê, cảm nhận mảnh đất này và những người bình thường nơi đây mang lại sức mạnh cho hắn.
Vì thường xuyên dãi dầu mưa nắng, khuôn mặt hắn có vẻ hơi đen sạm, xuất hiện nếp nhăn từ rất sớm, khiến cả người trông già hơn tuổi thật. Cộng thêm cách ăn mặc tùy ý, hắn mà đứng bên ruộng thì rất dễ bị người khác nhận nhầm là nông phu. Nhưng tuyệt đối không nên bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa. Quintus sở hữu tài hùng biện cực kỳ xuất sắc, ngay cả trong giới tư tế cũng hiếm có, cùng với khả năng tương tác vượt trội. Bất cứ ai tiếp xúc với hắn đều sẽ tự nhiên bị lây nhiễm sự quyến rũ cá nhân toát ra từ hắn.
Nghe nói lần này Ngân Nguyệt giáo hội phái người đến Lục Dã, đại tư tế Kirkuon đích thân chọn tên hắn. Quintus cũng không phụ sự kỳ vọng của sư phụ, cái thôn hắn phụ trách nằm rất gần Trà Bôi bảo, thuộc khu vực bị Song Hưu giáo thẩm thấu rất nghiêm trọng. Có một số dân làng thậm chí còn tận mắt chứng kiến trận chiến đồ long ngày đó, dù chỉ thấy chút ánh lửa, lờ mờ bóng đen kinh khủng, nghe tiếng gào thét và rống giận của nó. Nhưng nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào lòng họ, do đó rất kính nể Song Hưu giáo đã chiến thắng Hắc Long, cộng thêm việc nữ lãnh chúa đi đầu, tuyên bố sắp quy y Thứ Bảy. Trên làm dưới theo, khiến rất nhiều người trong thôn rục rịch muốn theo.
Khi Quintus mới đến, hắn phải đối mặt với một cục diện khó khăn như vậy, có dân làng thậm chí còn trốn tránh hắn. Nhưng hắn không hề bối rối, rất nhanh chóng dùng mị lực cá nhân để phá vỡ thế bế tắc. Đối với những người không muốn giao tiếp với mình, Quintus cũng có cách. Hắn giúp họ gánh nước, chẻ củi, rất tự nhiên bắt chuyện với họ. Sau đó, Quintus sẽ dùng thái độ chân thành và tài ăn nói của mình để từng chút một mở lòng họ, tìm hiểu xem họ bị cám dỗ bởi điều gì, rồi giống như một người bạn, giúp họ phân tích xem nên làm thế nào để ngăn cản sự cám dỗ đó, giữ vững lòng trung thành với nữ thần. Vì hắn luôn tỏ ra rất khiêm nhường, không hề tỏ thái độ bề trên sai khiến, các dân làng đều rất sẵn lòng giãi bày tâm sự và lắng nghe hắn giảng đạo.
Rất nhanh, càng ngày càng nhiều người vây quanh Quintus, mọi người lại khôi phục niềm tin vào Pythia. Cơn gió lạnh thổi vào người dường như không còn rét buốt nữa, cuộc sống nghèo khó cũng không còn quá khó khăn. Quintus cảm thấy, chỉ khoảng mười ngày nữa, nhiệm vụ của mình sẽ hoàn thành. Nhưng hắn không ngờ, mọi chuyện sẽ đột ngột dừng lại.
Ngày hôm đó, Quintus tỉnh dậy trên đống cỏ, đẩy cửa bước ra ngoài, mong muốn chào hỏi những tín đồ nhiệt tình ở ngoài cửa như thường lệ, nhưng lại kinh ngạc phát hiện không có một ai. Không những thế, Quintus nhìn kỹ hơn mới nhận ra trong thôn cũng vắng tanh. Tuy lúc này đang là thời gian nông nhàn, có không ít người thích ngủ nướng, nhưng cả một thôn đều lười biếng như vậy thì rất lạ thường. Chưa kể, mấy ngày trước, Quintus đều ra ngoài vào giờ này, ngoài cửa thường có không ít người. Vì sao hôm nay lại ít người đến vậy?
Quintus tò mò đi đến trước nhà dài của một tín đồ, gõ cửa, nhưng bên trong không ai ra mở. Không có ai ở nhà? Quintus lại ngẩn người, trời lạnh thế này, không ở yên trong nhà mà chạy ra ngoài làm gì? Quintus tiếp tục gõ cửa nhà bên cạnh, kết quả vẫn không có ai mở cửa. Lúc này Quintus đã nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, hắn tăng nhanh bước chân, đến trước ngôi nhà thứ ba, không ngoài dự đoán, căn nhà này cũng trống không. Quintus ngập ngừng một chút, đi đến chỗ vách tường có khe hở nhìn qua, quả thật không có ai.
Tình huống này là sao, sao chỉ ngủ một giấc mà người đều biến mất hết vậy? Quintus đang ngơ ngác thì cửa lớn một căn nhà phía sau hắn đột nhiên bị đẩy ra, người bên trong vừa mặc quần áo vừa chạy ra ngoài. Thấy Quintus, vẻ mặt của hắn cứng đờ, cố gắng gượng cười, "Tư tế Quintus, chào buổi sáng."
"Sớm, Varo." Quintus cũng nở một nụ cười chân thành, "Sáng sớm thế này ngươi vội đi đâu vậy?"
"Ách......." Vẻ lúng túng trên mặt Varo càng lúc càng đậm, ách ách nửa ngày, không thốt ra được câu nào.
"Ta còn tưởng rằng chúng ta là bạn bè không có gì giấu nhau," Quintus thở dài, "Hay là ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện nhỏ nhé, ngươi có biết Ngân Nguyệt nữ thần từng đảm bảo một bí mật sao?"
"Tư tế Quintus," Varo nghiến răng ngắt lời Quintus, "Có gì thì có thể đợi ta trở về rồi nói không, ta đang gấp, ta, ta vừa ngủ quên mất."
"À, ra là vậy, vậy ta đi cùng ngươi nhé, ta có thể từ từ kể cho ngươi nghe trên đường."
Varo cười khổ, "Chỗ đó ngài thật sự không thể đến được."
"Kỳ lạ vậy sao, không phải người trong thôn đều đã chạy đến đó rồi sao."
"Ta muốn đi nghe Song Hưu giáo giảng đạo." Cuối cùng Varo cũng không thể không nói thật.
Sau đó, hắn chỉ thấy Quintus, người vốn rất hay nói, bỗng chìm vào im lặng. Hiện tại Varo cảm thấy mình như một gã cặn bã vậy, người yêu ở nhà vất vả chuẩn bị cho mình bữa cơm canh ấm áp, còn mình thì lại đang cùng người thứ ba ăn chơi trác táng.
"Không, đây không phải là lỗi của ngài." Varo an ủi, "Những đạo lý ngài giảng cho chúng tôi đều rất đúng, mọi người cũng rất thích ngài, nhưng mà...."
"Nhưng mà sao?" Quintus vẫn chưa thể hoàn hồn sau sự phản bội bất ngờ, chỉ theo bản năng hỏi.
"Nhưng mà Song Hưu giáo hôm nay phát áo choàng đó!"
Varo đầy vẻ áy náy nói, "Thật xin lỗi, có lẽ ta phải đi nhận áo choàng, ta sợ chậm không còn."
"Cái gì, phát áo choàng?" Quintus nghi ngờ tai mình có vấn đề, Ngân Nguyệt giáo hội tuy cũng biết vào năm mất mùa sẽ cấp miễn phí một chút vật tư cho các gia đình khó khăn. Nhưng năm nay ở Tây Cảnh các nơi mùa màng đều không tệ, hơn nữa theo như những gì Quintus biết về thôn nhỏ này, dù họ sống không giàu có nhưng cũng không nghèo đến mức cần cứu tế.
Quintus nhắc nhở Varo, "Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, các ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, đừng bị lừa."
Kết quả không nhắc thì thôi, vừa nhắc Varo liền đập tay xuống đùi, buồn bã nói, "Đừng nói nữa, chúng ta chính là nghe lời ngài, tin rằng những gì Song Hưu giáo nói đều là dối trá, kết quả bỏ lỡ bột lên men bao hôm qua, những người ở thôn khác chỉ cần đi là đều có."
"Đó là bánh mì trắng đó, cảm giác ngon hơn bánh mì đen nhiều. Ta không ăn được, lần này phát áo choàng thế nào ta cũng không thể bỏ lỡ được nữa."
Varo vừa dứt lời đã không chờ Quintus trả lời, lập tức cất bước chạy ra khỏi thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận