Làm Công Tiên Tri

Chương 725: Wendy quyết định

Chương 725: Wendy quyết định
Giải quyết xong đám người trong viện, Kim Đồng lại đi lục soát xuống phía sau hai gian phòng, không phát hiện thêm người nào khác. Tuy nhiên, ở một trong số đó, hắn tìm thấy chỗ cất đồ ăn của đám trẻ, chỉ còn lại hai ổ bánh mì đen, một ít thịt muối không rõ là thịt con vật gì, cùng nửa nồi đậu hầm. Vừa lúc Kim Đồng cũng đang đói bụng, liền lấy hết chỗ này mang ra ngoài sân. Hắn cắn thử bánh mì đen, cảm thấy cứng như đá, bèn ném sang một bên. Sau đó, hắn ghé mũi ngửi nồi đậu hầm, không thấy mùi lạ, lúc này mới dùng thìa múc ra, ăn cùng với miếng thịt muối. Nghe tiếng hắn ăn, năm người trên đất không khỏi nuốt nước bọt, đồng thời thấy tiếc cho chiếc bánh mì bị vứt đi. Wendy không hề nói dối, quả thật lúc này trong thành kiếm được đồ ăn không hề dễ, nếu không bọn họ đã chẳng ra ngoài cướp bóc. Kim Đồng chốc lát đã ăn hết nửa nồi đậu, vẫn chưa thấy đủ, liếm môi một cái, rồi nói với năm người dưới đất:
“Ta có vài vấn đề……”
“Tên bại hoại kia, ăn trộm đồ của chúng ta, bọn ta sẽ không trả lời ngươi!” Đứa bé nhỏ tuổi nhất lên tiếng.
Kim Đồng mỉm cười: “Các ngươi chưa từng giết người, nhưng ta đã từng giết, mà số lượng cũng không ít, phải đến vài trăm mạng.”
“Ngươi nói láo!”
“Ta không nói láo.”
“Vậy ra Song Hưu giáo cũng chẳng tốt đẹp gì,” Wendy cười nhạt, “trên tay các ngươi dính đầy máu tươi.”
“Những người đó là ta giết khi còn làm chó cho Herodotos.” Kim Đồng thờ ơ nói, rồi dừng một chút: “Nhưng ta không để ý Song Hưu giáo chọn người giết, trên thế giới này có không ít kẻ đáng chết.”
Wendy cảm nhận được một chút sát ý nhè nhẹ, nàng nhận ra người đàn ông trước mặt không hề nói đùa. Vì vậy, im lặng một lúc, nàng mới xuống nước: “Nếu bọn ta trả lời câu hỏi của ngươi, ngươi sẽ tha cho bọn ta chứ?”
“Điều đó còn tùy thuộc vào thái độ của các ngươi.” Kim Đồng nói: “Câu hỏi thứ nhất, nỏ trong tay các ngươi từ đâu ra?”
“Là cha của Arryn để lại, ông ấy vốn là vệ binh của gia tộc Raimondi, bị người của Huyết Nguyệt hội giết chết.” Wendy nói, rồi nhìn Kim Đồng.
Mặt hắn không hề biến sắc, không thể biết là hắn có hài lòng với câu trả lời hay không: “Câu hỏi thứ hai, các ngươi có biết thợ đóng giày Bled ở phố Nước Hoa không?”
“Ta biết ông ta.” Chàng trai tên Tommen nhanh nhảu đáp: “Khoảng một năm trước, ông ấy chuyển ra khỏi Đa Lân thành, nghe nói định đến Nham Tuyết thành cùng anh em mở tiệm mới.”
“Vậy còn đồ tể Bogues ở quảng trường Chúc Phúc thì sao?”
Đám thiếu niên nhìn nhau, một lát sau đứa bé nhỏ nhất nói: “Một tuần trước, ta còn thấy ông ta, nhưng sau đó nghe nói ông ta được gọi vào quân doanh hỗ trợ.”
Kim Đồng cau mày, Wendy lên tiếng: “Ngươi muốn tìm ba người này…… Có lẽ không có quan hệ gì đúng không.”
“Đó không phải chuyện ngươi nên quan tâm.” Kim Đồng nói: “Ta đã hỏi xong rồi, tiếp theo các ngươi làm cho ta một việc, cố gắng lưu lại dấu thập tự trong thành. Các ngươi có thể khắc lên tường, trên mặt đất, trên cây….. Không cần quá dễ thấy, nhưng cố gắng tìm nhiều nơi mà khắc.”
Năm người biết mình không có quyền lựa chọn, đành gật đầu đồng ý. Sau đó, Kim Đồng tiến đến cởi trói cho họ, nhưng khi đến lượt Wendy thì dừng lại: “Ngươi không cần đi, cứ ở lại đây với ta, để tránh mấy người kia ở ngoài giở trò.”
Bốn người kia mãi đến tối mới trở về, bụng đói meo. Kim Đồng cũng chẳng để ý đến bọn họ, bốn người đành phải nhặt bánh mì đen mà Kim Đồng đã vứt đi lúc trước, lặng lẽ chia nhau ăn với Wendy. Cả ngày bị hành hạ, ai nấy đều mệt lả, trở về phòng liền ngã phịch xuống giường, nhưng lại không sao ngủ được. Vì Kim Đồng đang nằm ngay ở phòng bên cạnh. Có người đề nghị chờ Kim Đồng ngủ say sẽ qua đó lén cắt cổ hắn, nhưng lại sợ Kim Đồng ngủ không say, nếu bị phát hiện sẽ gặp nguy, cũng có người bảo nên nhân cơ hội này trốn đi. Lúc mọi người đang nhốn nháo cả lên thì Wendy cất tiếng: “Trốn rồi thì sao, chúng ta đi đâu, ăn gì? Mất chỗ ẩn náu này, chúng ta sống sao trong thành.”
Mọi người im lặng, Arryn nghiến răng: “Vậy thì chỉ còn cách ra tay, trên người hắn nhiều tiền như thế, chỉ cần cướp được thì sau này chúng ta không phải lo đói nữa.”
Nghe đến chiếc túi nặng trĩu vàng kia, đám thiếu niên thiếu nữ lại nóng lòng. Nhưng Wendy lại dội cho gáo nước lạnh: “Chúng ta không giữ nổi số tiền đó đâu.”
“Chúng ta có nỏ.” Arryn không phục.
“Nhưng các ngươi đã từng giết người chưa?” Wendy hỏi ngược lại: “Lần trước, năm người chúng ta đối đầu với một mình hắn, ngươi và Tommen còn giương nỏ lên, vậy mà cuối cùng vẫn bị hắn tóm lại.”
“Vậy chúng ta chỉ biết ngồi chờ chết thôi à?” Galon, người lớn tuổi nhất, cau mày nói: “Đậu thì bị hắn ăn hết rồi, thịt muối cũng mất, tối nay chúng ta còn nhặt được bánh mì hắn không ăn, ngày mai thì sao?”
“Thà liều một phen còn hơn ngồi chờ chết.”
Galon vừa nói xong, chưa kịp để ai lên tiếng thì bên ngoài cửa đã vang lên giọng Kim Đồng: “Sao rồi, các ngươi thảo luận xong chưa?”
Trong phòng chợt im lặng trở lại. Kim Đồng đẩy cửa bước vào, ánh mắt lướt qua năm người trong phòng, mặt mang vẻ như cười như không cười. Lúc này Wendy đột ngột cất tiếng: “Bọn ta đã bàn xong rồi, bọn ta quyết định gia nhập Song Hưu giáo.”
“Hả?”
“Ta không định ở lại Đa Lân thành nữa, ở đây cũng không có gì để mà lưu luyến. Ta muốn đến Lục Dã, không biết có kiếm được việc làm nuôi sống mình ở đó không.”
Câu trả lời này lại khiến Kim Đồng có chút bất ngờ, hắn vuốt cằm: “Ngươi muốn đến Lục Dã? Ở đó kiếm việc dễ ợt, nhiều nơi thiếu người, mỗi tuần làm năm ngày còn được nghỉ hai ngày nữa.”
“Vậy thì tốt.” Wendy nói: “Ngươi có thể đưa ta đi không?”
“Không được.” Kim Đồng nói: “Ta còn nhiệm vụ khác, với lại ta không phụ trách truyền đạo, chiêu mộ tín đồ không phải việc của ta. Nhưng…. Nếu xong việc, xem có thể tiện đường đưa ngươi đi được không.”
Nói rồi, hắn nhìn về phía bốn người còn lại: “Còn các ngươi thì sao?”
Bốn người nhìn nhau, Arryn nói: “Ta không đi, trước khi mất, cha ta dặn ta phải trung thành với gia tộc Raimondi, ta phải ở lại đây giúp bọn họ đoạt lại Đa Lân thành.”
“Ngươi tỉnh lại đi Arryn.” Wendy nói: “Gia tộc Raimondi xong rồi, người của họ chết hết rồi.”
“Vẫn còn chi thứ mà.” Arryn thì thào.
“Khi nào bọn họ đánh về thì ngươi đến giúp cũng không muộn. Thôi được rồi, quyết định như vậy đi, ngươi cũng đi luôn.”
Wendy hiển nhiên là thủ lĩnh của nhóm người này, vừa lên tiếng, dù Arryn có chút không cam lòng, cuối cùng cũng không đòi ở lại nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận