Làm Công Tiên Tri

Chương 699: Cửa ải cuối năm sắp tới

Mắt thấy sắp đến Tết, Lý Du để mọi người tiện mua vé về quê nên đã cho công ty nghỉ sớm mấy ngày. Tuy nhiên, hắn thì không vội về mà nán lại thành phố B hai ngày, mua sắm chút đồ Tết rồi mới nhắn tin hệ thống trở về. Mặt khác, hắn còn dành thời gian đi ký hợp đồng với một khách hàng, đó là một thanh niên bị liệt giường nhiều năm tên là Ô Dương, là bạn trong nhóm của Lư Vĩ Gia trước đây, làm nghề họa sĩ tự do vẽ tranh minh họa, thích tiểu thuyết và trò chơi, đặc biệt là bối cảnh tây phương huyền ảo. Lý Du thấy trong phòng anh ta có không ít figure và thiết lập tập của "Ma Giới", "Dragonlance", "Divinity" và "A Song of Ice and Fire".
Hai người trò chuyện vài câu, Ô Dương hào hứng nói về ước mơ của mình, rằng nếu thật sự có kiếp sau, anh mong mình có thể trở thành một kỵ sĩ, viết nên truyền kỳ của riêng mình. “Tôi chơi không ít trò chơi chiến thuật, rất am hiểu bày binh bố trận, tận dụng môi trường xung quanh, à, tôi còn luyện kiếm thuật nữa, dù chỉ nửa thân trên thôi, nhưng các bộ pháp tôi đều nhớ kỹ, sau này có thể bổ sung, ừm, nếu như tôi có thể lấy lại khả năng đi lại."
Lý Du gật đầu, đưa hợp đồng trong tay cho anh, “Xin hãy cẩn thận đọc các điều khoản bên trong, nếu không có vấn đề gì thì có thể ký tên ở dưới. Như vậy, chờ sau khi anh qua đời, tôi sẽ trở lại mang linh hồn của anh đi.” “Tuyệt.” Ô Dương nhận hợp đồng, chỉ lướt qua một lượt rồi vội vàng ký tên, sau đó ngẩng đầu hỏi Lý Du, “Nơi đó có ma pháp không?” “Theo ta biết thì chưa có, nhưng có một vài sức mạnh siêu nhiên, và cả rồng nữa.” “Rồng? Oa, tôi thật muốn tận mắt nhìn thấy những quái vật khổng lồ đó.” “Sẽ có cơ hội,” Lý Du đứng dậy, bắt tay với Ô Dương, “Tự chăm sóc tốt bản thân nhé.” “Tôi biết, tôi còn phải chuẩn bị thêm cho con đường kỵ sĩ của mình, để khi đến nơi làm việc mới sẽ không luống cuống tay chân.”
Lý Du rời khỏi nhà Ô Dương, đi đến bãi đỗ xe lấy xe, rồi lái về bãi đỗ xe của công ty. Còn hai giao lộ nữa là đến khu vực công viên, khi dừng đèn đỏ, Lý Du lại thấy một bóng dáng quen thuộc bên đường. Đó là An Nghi Tâm ở tầng trên nhà hắn, nàng đang đứng chung với bốn người trông có vẻ là bạn học của nàng. Nhưng ánh mắt của An Nghi Tâm trông rất cảnh giác, một tay luôn giữ chặt tai nghe.
Ngay sau đó, nàng bị một nữ sinh cao gầy mặc áo khoác tóm chặt tóc, “Cái iPad Pro của Lưu Luyến là mày trộm đúng không, tao nghe nói mày có tiếng trộm vặt rồi, tay chân không được sạch sẽ.” Người bị gọi là Lưu Luyến là một nữ sinh mặc áo lông miumiu màu hồng, lúc này đang đứng một bên, cúi đầu. Bên cạnh nàng còn có hai nam sinh đi theo. An Nghi Tâm giãy giụa muốn đẩy tay nữ sinh cao gầy ra, “Tôi không có trộm iPad Pro của cô ta, các người tìm nhầm người rồi.” “Thật không?” Nữ sinh cao gầy cười khẩy, tay cũng dùng sức hơn, “Lưu Luyến nói trưa nay lúc ăn cơm, mày nhìn bên này mấy lần, lúc đó đã có ý định ra tay rồi.” “Tao nói không phải tao trộm mà!” An Nghi Tâm bất ngờ đưa tay đấm vào ngực nữ sinh cao gầy. Nữ sinh cao gầy không kịp trở tay, bị nàng đánh trúng nên vô thức buông tay. An Nghi Tâm muốn thừa cơ bỏ chạy thì lại bị một nam sinh nhanh tay lẹ mắt chặn lại. Nữ sinh cao gầy có vẻ tức giận vì cú đấm của An Nghi Tâm, định tát An Nghi Tâm một cái, nhưng nghĩ còn ở ngoài đường, đông người phức tạp nên không làm chuyện quá đáng. Chỉ liếc mắt ra hiệu cho hai nam sinh kia, bảo họ bắt An Nghi Tâm đến nơi ít người hơn. Còn Lưu Luyến vẫn cúi đầu, không nói một lời, như thể mọi chuyện không liên quan đến nàng.
An Nghi Tâm muốn la hét kêu cứu, nhưng nữ sinh cao gầy đã nhanh hơn một bước, mở miệng đe dọa, “Mày mà dám kêu lên thì đừng hòng yên thân trong trường, tao sẽ cho người chặn mày trong nhà vệ sinh, ngày nào cũng đánh cho một trận. Hoặc là mày giao iPad Pro ra, hoặc là bồi thường 15 nghìn tệ.” “Tôi nói tôi không có trộm iPad Pro của cô ta, lúc ăn cơm tôi không hề nhìn cô ta, mà chỉ nhìn mèo hoang ngoài cửa sổ thôi.” An Nghi Tâm nói. “Đồ ranh con toàn nói dối.” Nữ sinh cao gầy túm cổ áo An Nghi Tâm, định vung tay. Nhưng lúc này một chiếc BMW series 3 dừng ngay bên cạnh các nàng. Lý Du hạ cửa xe, nói với An Nghi Tâm, “Lên xe đi.”
An Nghi Tâm nhìn nữ sinh cao gầy, người kia do dự một chút, dùng khóe mắt liếc Lưu Luyến một cái, Lưu Luyến có vẻ không muốn làm to chuyện, lại liên lụy người khác nên khẽ gật đầu với nữ sinh cao gầy. Nữ sinh cao gầy buông tay ra, hừ lạnh một tiếng với An Nghi Tâm, “Tao xem thường mày, không những trộm đồ, mà còn đi làm gái, một đêm ngủ với mày bao nhiêu tiền, có cần tao giúp mày kiếm khách không?” An Nghi Tâm không trả lời, chỉ đi hai bước nhặt đôi giày thể thao vừa bị đá rớt khi giằng co, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ. Lý Du đợi nàng thắt dây an toàn xong mới nhấn ga rời đi.
“Xe không tệ.” An Nghi Tâm hít hà nói. “Công ty.” Lý Du vừa lái xe vừa nói, “Ngươi lại gây chuyện?” “Thế giới này là như vậy, nếu như ngươi không may mắn, sẽ liên tục không may mắn thôi.” “Ngươi trong trường học nên kết thêm bạn bè, tránh những chuyện như vừa rồi.” Lý Du đề nghị. “Vô ích.” An Nghi Tâm thản nhiên nói, “Các người những người lớn luôn nói trường học là nơi thuần khiết, nhưng trong mắt của ta thì trường học chẳng khác gì xã hội nô lệ, đẳng cấp rõ ràng. Nếu như ngươi ở đỉnh kim tự tháp, giống như Trương Tĩnh Y, ngươi chẳng cần làm gì cả, sẽ có một đám người la hét đòi làm bạn của ngươi. Còn nếu ngươi giống ta, ở tận đáy của chuỗi thức ăn, dù có cười nịnh nọt muốn gia nhập hội nhóm của bọn họ cũng chỉ là đồ chơi và nô lệ của bọn họ.”
“Vì sao bọn họ đánh ngươi?” Lý Du hỏi. “Bọn họ cho rằng ta trộm iPad Pro của Trương Tĩnh Y.” “Ngươi trộm sao?” “Ta đâu phải kẻ ngốc, có quá nhiều đối tượng dễ ra tay, việc gì phải gây sự với đám người của Trương Tĩnh Y.” “Vậy gần đây ngươi hoàn toàn chính xác là đã ngừng trộm đồ vật rồi chứ?” “Không có, ta nghe lời ngươi, đã dừng tay rồi.” An Nghi Tâm nói, “Ta đang tìm cách kiếm tiền mới.” “Ngươi túng thiếu tiền tiêu vặt vậy sao?” Lý Du lại nhìn An Nghi Tâm, phát hiện tay áo lông bên phải của nàng bị xé toạc, lộ cả bông giả bên trong. An Nghi Tâm gật nhẹ đầu, “Ta rất cần tiền để mua đĩa nhạc.” “Ngươi cần một cái áo lông mới.” Lý Du nói, “Đi thôi, ta dẫn ngươi đến trung tâm thương mại gần đây mua một cái.” “Vậy ta phải làm gì để đổi lại?” An Nghi Tâm ngẩng đầu lên hỏi. “Ngươi có thể đến chỗ ta làm thêm, công ty ta gần đây đang quay mấy video ngắn trên Douyin và Bilibili, khi thiếu vai thì ngươi đến đóng góp chút, tùy theo diễn xuất tốt hay xấu, ta sẽ trả cho ngươi thù lao tương ứng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận