Làm Công Tiên Tri

Chương 715: Một bên khác quán net

Chương 715: Quán net Bên Kia
Ngưu Tiên Quý nhớ lại thời cấp hai, việc mà hắn mong chờ nhất mỗi ngày sau khi tan học chính là đi quán net. Lúc đó, việc trẻ vị thành niên lên mạпg không bị quản lý nghiêm như sau này, rất nhiều quán net không cần thẻ căn cước vẫn có thể vào, thậm chí còn có không ít học sinh tiểu học ở trong trò chuyện QQ, chơi Audition Online. Có đám thanh niên cởi trần vừa chơi CS vừa la hét ầm ĩ, người chơi Ma Thú thì đang bận cày đồ hoặc PK với người khác. Toàn bộ quán net tràn ngập khói thuốc lá thụ động gây khó chịu và mùi cơ thể. Nhưng đối với Ngưu Tiên Quý lúc đó, nơi đó chính là thiên đường. Niềm yêu thích internet của hắn cũng bắt nguồn từ đây, mặc dù sự yêu thích này sau khi hắn vào nghề đã bị bào mòn dần.
Nhưng khi biết Song Hưu giáo chuẩn bị thử nghiệm kinh doanh quán net, Ngưu Tiên Quý cảm thấy mình đã tìm lại được niềm yêu thích lướt web năm nào. Vì thế, ngay ngày hôm đó, trời vừa sáng hắn đã không thể chờ đợi mà bò dậy khỏi giường, chạy đến trước cửa quán net. Phải nói rằng, Hà Triêu Dương đích thân cầm dao giám sát công trình quán net nhìn bên ngoài thôi đã rất....ra dáng.
Quán net. Nó nằm giữa bãi tắm và rạp chiếu phim, trên cửa lớn treo một tấm biển hình chữ nhật, phía trên khắc năm chữ lớn – “Quán net Bên Kia”, trên cửa gỗ còn dán một tờ giấy nhỏ. Ngưu Tiên Quý tiến lên xem thử, chỉ thấy bên trên viết bằng chữ Hán, căn cứ theo quy định địa phương, trẻ vị thành niên cũng có thể vào. Mặt tiền quán net không lớn, hơn nữa chỉ có một tầng, Ngưu Tiên Quý đoán chừng bên trong đầy thì cũng chỉ được mười vị trí máy tính, hiện tại còn dễ, tương lai chờ số người xuyên việt tăng thêm thì muốn tìm chỗ có lẽ không dễ vậy. Đây không phải Lý Du cố tình tạo chiêu trò "khan hàng", chủ yếu là bộ [Router tín hiệu không tốt lắm] mà hắn đã trúng được khi bốc thăm ở buổi liên hoan cuối năm vốn dĩ đã là một thiết bị cũ, chỉ chứa được khoảng mười mấy máy tính. Nếu thêm máy nữa có lẽ nó sẽ “nghỉ hưu” trước mất.
Để mọi người xuyên việt đều có thời gian lên mạпg, Lý Du thậm chí dự định sau này sẽ áp dụng chế độ bốc số, ai không đến lượt sẽ phải đợi vòng sau. Ngưu Tiên Quý đang rón rén ngó nghiêng vào trong quán, thì đột nhiên phía sau bị người vỗ một cái, quay lại phát hiện là Lư Vĩ Gia. Việc Lư Vĩ Gia xuất hiện ở đây Ngưu Tiên Quý cũng không mấy ngạc nhiên, dù sao Lư Vĩ Gia ở đời trước chính là một up chủ làm video "quỷ súc", cả ngày không thể rời khỏi internet. Người thứ ba đến là Cốc Thiến, nàng định tranh thủ cày nốt bộ phim truyền hình trước khi nhắm mắt xuôi tay. Rồi sau đó là Đàm Dịch Đình, biệt danh Paul, vốn là một giáo viên dạy hóa, nghiên cứu sinh chuyên ngành vật liệu, khoảng hai tháng trước đã đến Lục Dã. Lý Du đã bổ nhiệm hắn làm xưởng trưởng xưởng thép số một Lục Dã, nhưng lúc này Đàm Dịch Đình vẫn đang học ngôn ngữ, ít nhất phải qua T4 mới có thể chính thức nhậm chức. Mặt khác, Cát Lập Bằng khi chế tạo súng cũng mời hắn giúp một tay.
Mà nói đến Cát Lập Bằng, hôm nay hắn cũng đến, nói là muốn lên mạпg tải tài liệu. Đến lượt người cuối cùng thì lại khiến đám xuyên việt có chút bất ngờ. Chu Chí Cương, theo như hắn nói, lúc làm bảo an hắn vẫn dùng loại điện thoại cũ chỉ có thể gọi và nhắn tin, thậm chí không có Wechat, cả ngày chỉ mải mê tu luyện võ thuật. Lúc hắn vừa đến, Lư Vĩ Gia nghe nói hắn cũng luyện võ thuật cổ truyền liền vô cùng phấn khởi cùng hắn tán gẫu về các bậc kỳ tài võ lâm, một đời tông sư Mã lão sư. Kết quả Chu Chí Cương mặt mày ngơ ngác, nói rằng chưa từng nghe thấy cái tên này, nhưng nghe nói Mã lão sư có bộ “thiểm điện ngũ liên tiên” rất lợi hại, hắn cũng rất có hứng thú muốn được lãnh giáo thử. Theo lời Chu Chí Cương, “đạo võ học tối kỵ bế quan tỏa cảng, chỉ có thông qua việc luận bàn không ngừng, hơn nữa là luận bàn với cao thủ mới có thể bù đắp chỗ thiếu, liên tục tiến bộ.” Nhưng chợt Chu Chí Cương lại nghĩ đến việc mình đã đến một thế giới khác, không có cơ hội kết giao võ thuật với cao thủ họ Mã, nên không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Thấy mọi người đang nhìn chằm chằm mình, Chu Chí Cương lộ vẻ nghi hoặc. "Các ngươi không phải đã thấy cánh của ta rồi sao?" "Không phải chuyện cái cánh, lão Chu, mà là bọn ta không ngờ ngươi cũng đến quán net." Ngưu Tiên Quý nói. "Quán net làm sao?" Chu Chí Cương càng thêm khó hiểu, "Ta trước kia vẫn hay đi mà." "A? Ngươi đi quán net làm gì?" "Xem phim võ hiệp, tiểu thuyết võ hiệp, lên mạпg học công phu, trên mạпg có nhiều bí kíp lắm, lại không mất tiền, tiện lợi lắm." Chu Chí Cương tự nhiên nói.
......
Cuối cùng, trước giờ mở cửa, hầu hết người xuyên việt đã tề tựu đầy đủ ở quán net Bên Kia. Trong số họ, có người đến sớm nhất đã sống gần một năm ở lục địa này, còn người đến muộn nhất cũng đã được hai ba tuần. Tuy nói phần lớn đều khá hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng đối với thế giới mình đã sinh sống hàng chục năm vẫn ít nhiều còn có chút luyến tiếc. Nhân cơ hội này cũng có thể trở về nhìn lại một chút.
Mọi người xuyên việt lại chờ thêm một lúc, đợi đến khi mặt trời lên cao thì quán net rốt cuộc cũng mở cửa. Lư Vĩ Gia là người đầu tiên xông vào, nhìn quanh một lượt không khỏi vui mừng. Chỉ thấy bên trong bày biện mười hai chiếc bàn, phía trên đủ các loại nhãn hiệu máy tính, không chỉ có máy để bàn mà còn có laptop, thậm chí cả máy chủ mini. Đa số đều do [Ếch Xanh Bảo Vệ Môi Trường] nhặt về. Xã hội hiện đại vốn dĩ không thiếu đồ điện tử rác thải, đây cũng là một “mỏ vàng” của [Ếch Xanh Bảo Vệ Môi Trường]. Máy tính điện thoại nhiều thì nhiều, Lý Du còn chất đống chuột và bàn phím đến tận năm mươi bộ, đủ để đáp ứng nhu cầu sử dụng thường ngày của quán net.
Lư Vĩ Gia lướt mắt một vòng, chọn một chiếc máy tính để bàn có vẻ ngoài bắt mắt nhất rồi ngồi xuống. Bởi theo thường thức của hắn, mấy cái máy có dán giấy mỹ nữ hai chiều bên ngoài thường là máy chơi game, cấu hình sẽ tốt hơn chút. Sự thật cũng đúng như vậy, Lư Vĩ Gia sau khi mở Lỗ Đại Sư lên xem thử thì phát hiện, hóa ra card màn hình là 1050ti, với độ phân giải 1080p thì trừ một vài game “sát thủ phần cứng” mới ra thì cơ bản chơi game nào cũng mượt. Lư Vĩ Gia đã hoàn toàn quên mất chuyện tìm tài liệu video, lập tức tải Steam, đăng nhập tài khoản, lại không nhịn được thốt lên, “má nó, vậy mà không bị chặn.” Cát Lập Bằng ở bên cạnh cũng gật đầu tán đồng, “ta cũng lên được Youtube.” "Hoàn hảo." Lư Vĩ Gia mở danh sách game, “Văn Minh” thì thôi, chơi cái này có mà từ bình minh đến hoàng hôn, 2077 cũng dẹp, máy cùi quá không chơi nổi, “Fall Guys”... cũng không tệ, nhưng có vẻ không thể đάпh người chơi khác, lại không thắng được quán quân, chỉ có thể làm “hồn ma server” mà thôi.
Lư Vĩ Gia nhìn kho game của mình rồi lâm vào trầm tư. Trong khi đó, Ngưu Tiên Quý ở bên cạnh nhìn những biểu tượng quen thuộc trên màn hình thì cũng không khỏi cảm thấy xúc động ngàn vạn. Ngay cả cái thứ đồ chơi mang tên Đinh Đinh kia nhìn cũng không chướng mắt đến vậy. Tuy miệng thì nói thế, nhưng Ngưu Tiên Quý vẫn click chuột khởi động trình quản lý tài nguyên, rồi gỡ nó. Cảm thấy màn hình lập tức nhẹ nhõm khoan khoái hơn không ít. Tiếp theo làm gì đây, lướt diễn đàn một chút? Xem phim? Hay là cũng như Lư Vĩ Gia, tìm game mà chơi? Hay là quay lại tìm xem mấy người quen kiếp trước?
Bạn cần đăng nhập để bình luận