Làm Công Tiên Tri

Chương 547: Huyết Yến

Chương 547: Huyết Yến Dù Ngự Lâm thị vệ trưởng đã mở miệng cam đoan, ba người vẫn một mực khẳng định mình căn bản không rõ chuyện gì về độc dược.
Thế là, sắc mặt Durham trầm xuống, trực tiếp lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, sau khi nhổ nút gỗ phía trên, "Đây là rượu độc còn sót lại trong ly của bệ hạ. Ba người các ngươi đừng hòng chạy, mỗi người uống một hớp, nếu vẫn không biết là độc dược gì, thì chỉ còn nước chờ chết."
Nghe được câu này, cả ba người hoàn toàn luống cuống, thậm chí bắt đầu vu cáo lẫn nhau.
Durham không để ý đến bọn họ, cứ đứng một bên lạnh nhạt xem họ cãi cọ, sau đó còn làm ra động tác, định đổ rượu độc trong bình ra.
Cuối cùng, Tahrir, tên thương nhân có lá gan nhỏ nhất, không chịu nổi nữa, đã thẳng thắn với Durham rằng ba ngày trước có một vị khách từng hỏi hắn về chuyện độc dược, nói rằng hương vị càng nhạt, độc tính càng mạnh càng tốt, và nhất định phải là loại người uống vào chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ.
Tahrir là người nhát gan nhất trong ba người. Anh ta dự cảm người kia có thể sẽ dùng độc dược này làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đó, lo sợ sự việc bại lộ sẽ liên lụy mình nên đã nói dối rằng mình không có hàng.
Thấy Tahrir đã mở miệng, một tên thương nhân khác cuối cùng cũng thẳng thắn rằng mình cũng đã gặp vị khách kia, nhưng hắn thật sự không có loại độc dược đó.
Durham nghe xong thì chuyển ánh mắt về phía người thứ ba, thương nhân có biệt hiệu Mèo Mập.
Sắc mặt của Mèo Mập lúc này vô cùng khó coi.
Durham không nói gì, chỉ đẩy cái bình đựng rượu độc lên trước mặt hắn.
Mèo Mập sợ đến vỡ mật, mặt mày tái mét nói, "Ngài thật sự có thể cam đoan không để đội phòng giữ bắt ta chứ?"
Durham gật đầu, "Ta có thể dùng danh dự gia tộc Hightower để thề."
"Gia tộc Hightower?" Mèo Mập nghe đến cái tên này thì không khỏi run rẩy một cái, "Ngài, chẳng lẽ ngài là ngự tiền thị vệ trưởng... Durham đại nhân?"
"Chuyện này không liên quan tới ngươi." Ngón út quát lớn, "Mau đem hết những gì ngươi biết ra nói, bao gồm cả phần độc dược này từ đâu tới, và ai đã mua nó từ chỗ ngươi."
Thần sắc Mèo Mập biến ảo, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, cắn răng nói, "Uy tín của gia tộc Hightower luôn rất tốt, ta nghe nói Durham đại nhân cũng là một người vô cùng chính trực. Nếu ngài đã hỏi ta thì ta sẽ nói thật."
"Độc dược được mua từ một giáo phái nhỏ tên là Huyết Nguyệt hội. Nghe nói bọn chúng tách ra từ giáo hội Ngân Nguyệt ban đầu. Thủ lĩnh Huyết Nguyệt hội bây giờ, Herodotos, từng là đại tư tế của giáo hội Ngân Nguyệt.
"Nhưng hiện tại bọn chúng dường như đang bị các quý tộc Tây Cảnh truy nã. Nói chung, Huyết Nguyệt hội chế độc rất có thủ đoạn. Bọn chúng từng làm ra một loại độc dược, ở Đa Lân thành chỉ một lần hạ độc mà đã giết hơn trăm quý tộc cùng vài tư tế của giáo hội Ngân Nguyệt."
"Bọn chúng gọi thứ đó là Huyết Yến. Gần đây, có lẽ là do thiếu tiền, bọn chúng đã cho người mang một ít Huyết Yến đến Sư Tâm bảo bán. Nhưng nói thật thì việc buôn bán không tốt lắm, vì triệu chứng trúng độc quá rõ ràng, không phù hợp với yêu cầu của phần lớn người mua."
"Nhưng hai ngày trước, có một người tìm đến ta, nói với ta về yêu cầu của hắn, còn trả giá cao hai nghìn đồng Kim Sư. Ta biết mình không nên làm loại chuyện này, nhưng đó thật sự là một số tiền lớn, một khoản tiền rất lớn."
"Ta không cưỡng lại được sự dụ dỗ, đã bán Huyết Yến cho hắn. Nhưng ta thề rằng, nếu ta biết tên khốn đó muốn dùng độc dược này để đối phó Hoàng đế vĩ đại và đáng kính của chúng ta, dù hắn trả bao nhiêu tiền ta cũng không bán!" Mèo Mập nhấn mạnh.
Durham không nói gì, chỉ siết chặt nắm tay đang đặt trên chuôi kiếm, nhìn Mèo Mập sợ hãi tột độ, sợ rằng người trước mặt sẽ đột nhiên rút kiếm chém hắn.
May mắn thay, ngự tiền thị vệ trưởng là một người rất coi trọng chữ tín, dù có ghét Mèo Mập đến mấy thì cuối cùng vẫn không rút kiếm, mà chỉ hỏi: "Người mua là ai? Ngươi có biết diện mạo hắn không?"
"Người làm chuyện này làm sao có thể tùy tiện để lộ diện mạo? Hắn mặc một bộ đồ màu xám trùm kín người từ trên xuống dưới, lại còn che mặt nữa, cũng giống như những người đến giao dịch với ta vậy."
"Xin ngươi hãy cố nhớ thêm một chút về người đó, chuyện này rất quan trọng." Durham nghiến răng nói từng chữ một.
Mèo Mập run rẩy hai chân, cố gắng nghĩ một hồi rồi nói: "Đúng rồi, đó là một quý tộc, người đến tìm ta chắc chắn là quý tộc. Ta nói như vậy không chỉ vì hắn rất chịu chi."
"Mà còn vì dù ta không nhìn thấy mặt hắn, nhưng ta vẫn nhìn thấy tay hắn, da hắn trắng hơn người bình thường. Chỉ có quý tộc mới có làn da như vậy, vì bọn họ không cần phải chịu nắng làm việc, chạy đôn chạy đáo khắp thành."
"Còn gì nữa không?"
"Còn có..." Mèo Mập ngập ngừng, liếc nhìn hai vị thương nhân khác.
Durham hiểu ý hắn, nói với hai người kia: "Được rồi, ở đây không còn chuyện của các ngươi nữa, các ngươi có thể đi. Nhớ kỹ, chuyện hôm nay không được nói lung tung."
"Chúng ta biết, chúng ta biết." Hai người kia như được đại xá, vội vã cám ơn Durham rồi rời khỏi cửa hàng cá muối.
Mèo Mập lại nhìn về phía ngón út, nhưng lần này Durham lắc đầu: "Hắn là người của đội phòng giữ, là trợ thủ của ta, và ta cũng cần một người làm chứng, như vậy thì lời khai của ngươi sẽ đáng tin hơn."
"Được thôi." Cuối cùng Mèo Mập nhượng bộ, "Người kia có thể đến từ gia tộc Wendell..."
Nghe đến cái tên này, ánh mắt Durham khẽ dao động. Anh ta đột ngột tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Mèo Mập và nghiêm giọng nói, "Ngươi đang nói dối!"
"Ta không có, ta thật sự không có, ta thề là những gì ta nói với ngài đều là thật!" Mèo Mập trông có vẻ như sắp khóc vì quá sợ hãi.
"Ngươi vừa mới nói rằng người làm chuyện này thường rất cẩn thận, không để người khác nhận ra mình, vậy tại sao ngươi lại chắc chắn rằng người đó đến từ gia tộc Wendell?"
"Ta không có... Ta chỉ nói là có khả năng." Mèo Mập run rẩy nói, "Thật ra là do hắn ngụy trang quá tốt, trên người không có vật gì để lộ thân phận cả. Nhưng mà..."
"Nhưng khi trả tiền ta thấy trên ngón cái và ngón trỏ của tay trái hắn có vết chai. Ngài cũng biết đấy, ở Vương Đô người quen dùng tay trái để múa kiếm không có nhiều, huống chi tay phải hắn cũng có vết chai."
"Hai tay đều dùng kiếm được, việc đầu tiên ta nghĩ đến chính là người của gia tộc Wendell, vì hình như chỉ có bọn họ mới luyện tập như vậy. Ngoài ra, ta còn nghe nói con trai của Clyde Bá tước cũng..."
"Được rồi." Ngự tiền thị vệ trưởng không khách khí ngắt lời Mèo Mập, dừng lại một chút rồi nói, "Ngươi nói không sai, gia tộc Wendell thực sự có hiềm nghi lớn."
"Khi người kia mua Huyết Yến, hắn có nói gì không?"
"Không, hắn chỉ hỏi cách dùng, cách che giấu mùi vị các kiểu thôi. Tôi đã nói cho hắn biết. Sau khi đưa tiền cho tôi, hắn đã mang độc dược đi."
Mèo Mập lấy khăn tay lau mồ hôi nói, "Ta đã kể hết những gì mình biết cho ngài rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận