Làm Công Tiên Tri

Chương 73: Xa nhau

Lão kỵ sĩ trầm mặc hồi lâu, tựa hồ đang suy tư về thiếu nữ, một lát sau nói, “Ngài nói rất đúng, chúng ta nên rời khỏi nơi này ngay trong đêm.” “….….….….” “Bỏ lại Jordi và Trinidad, còn cả tất cả dân chúng trên đất phong của bọn họ sao?” Thỏ tiểu thư mở to mắt nhìn, “Ta tuần tra lãnh địa là để thu phục lòng dân, nếu địch nhân còn chưa thấy mặt mà ta đã bỏ dân chạy trốn trước, thì còn gì là thu phục lòng người? Hơn nữa, chuyện này mà truyền ra ngoài thì nhà Arias sẽ bị ta bôi nhọ hết cả, chúng ta sẽ bị các gia tộc Tây Cảnh khác chế nhạo suốt mấy trăm năm.” “Vậy thì phải giết hết những người biết chuyện trước khi đào tẩu.” Vẻ mặt của Alfred không hề giống đang đùa, khiến kỵ sĩ Hoa Tử Tước bên cạnh toát cả mồ hôi lạnh.
Jude cũng không kìm được cảm khái, “Đó là lý do tại sao ta thà ở cùng Hắc Mỹ Nhân ngoài đồng hoang chứ không muốn ở chung với loài người, nhất là các quý tộc như các ngươi, lòng dạ quá đen tối.” May mắn là Irea không chấp nhận đề nghị đi ngược đạo lý này, nàng chỉ nói với kỵ sĩ hộ vệ của mình, “Nếu cha ta ở đây, chắc chắn cha sẽ đi cứu Trinidad và Carl.” “Đại nhân Russ là một chiến binh vĩ đại, còn ngài thì không. Ta phải đảm bảo an toàn cho ngài, không còn người dư thừa để đi cứu viện người khác.” “Vậy thì dẫn ta đi cùng!” Thỏ tiểu thư nghiến răng nói.
“Ngài nói cái gì?” “Ta nói vậy thì dẫn ta đi cùng, Alfred, ngươi là kỵ sĩ xuất sắc nhất mà ta từng thấy. Lần này chúng ta đi đều là những chiến binh tinh nhuệ nhất của nhà Arias, một nửa trong đó là kỵ binh, mặc giáp, vũ khí tốt. Chúng ta không có lý do gì phải sợ lũ người thằn lằn man rợ sống trong đầm lầy kia cả.” Thiếu nữ dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Ta hỏi ngươi, Alfred, nếu ngươi chỉ huy, đối đầu với sáu mươi người thằn lằn thì cơ hội thắng là bao nhiêu?” “Chỉ là sáu mươi người thằn lằn, ta hoàn toàn tự tin sẽ đánh bại chúng.” Lão kỵ sĩ nói, “Các chiến binh trong đội cận vệ đều do ta tuyển chọn kỹ lưỡng, hầu như đều là bán thú nhân, võ nghệ xuất chúng. Chỉ cần số người thằn lằn không vượt quá trăm người, chúng ta có thể dễ dàng giành chiến thắng.” “Vậy thì tại sao chúng ta phải trốn? Trong phạm vi vài dặm, chúng ta là người duy nhất có thể cứu Trinidad.” Irea nói, “Ta biết Alfred ngươi không muốn ta mạo hiểm chút nào, nhưng cha ta từng nói, chiến đấu rất nguy hiểm, nhưng ông vẫn chiến đấu, vì trên đời này luôn có những việc đáng để ta chiến đấu.” “Cho nên ông đã bị người khác giết chết.” Lão kỵ sĩ nói xong mới nhận ra điều không ổn, liền bổ sung, “Ta không có ý trách đại nhân Russ làm việc lỗ mãng.” “Ta biết, nhưng chúng ta phải đi giúp Trinidad, và cả Carl nữa. Đây là mệnh lệnh, không phải bàn bạc.” Giọng Irea không lớn nhưng rất kiên định.
Kỵ sĩ hộ vệ nghe vậy không tranh cãi nữa, gật đầu, “Nếu ngài nhất quyết như vậy, ta sẽ đi tập hợp người ngay, rất nhanh chúng ta sẽ xuất phát.” Alfred không hề nói khoác, đám cận vệ hắn mang đến lần này đều là lính chuyên nghiệp được huấn luyện nghiêm chỉnh. Rất nhanh bọn họ đã mặc xong khôi giáp, hoàn thành tập kết, sau đó cả đoàn nhanh chóng lên đường.
Kỵ sĩ Hoa Tử Tước cũng cùng đi, thêm cả gần chục dân binh của hắn. Đi được chừng hai dặm, người hầu mà Jordi phái đi báo tin lúc trước đã quay về, mang theo một tin tốt.
Hắn đã đuổi kịp Carl và những người khác trước khi họ đến thành Trinidad, giờ họ đang trên đường rút lui.
Đoàn người đi tiếp chưa đầy một dặm thì kỵ sĩ Hoa Tử Tước đi đầu đã thấy đám kỵ sĩ tùy tùng của mình. Hai bên nhập lại, đội hình lớn mạnh hơn nhiều, số lượng người cũng đã vượt qua đám người thằn lằn.
Thêm cả những người của Trinidad trong lâu đài, Irea giờ đã tự tin có thể cho bọn cướp một bài học nhớ đời.
Thấy nơi phát ra cột lửa càng lúc càng gần, lão kỵ sĩ bỗng nhiên ghìm cương, dừng lại.
“Có chuyện gì sao?” Thiếu nữ hỏi.
Alfred không trả lời ngay, mà nghiêng tai lắng nghe một lúc mới mở miệng, “Quá yên tĩnh.” “Hả?” “Chúng ta đã đến rất gần, nếu Trinidad và người của ông ấy vẫn đang chống cự, lẽ ra phải có tiếng chiến đấu.” Lão kỵ sĩ nói, “Nhưng ta không nghe thấy tiếng la hét giết chóc nào cả.” Thỏ tiểu thư cũng vểnh tai, cẩn thận lắng nghe một lúc, thấy đúng như lời Alfred, trong gió đêm không hề có âm thanh nào.
Nàng định nói gì đó, thì ngựa trong đội ngũ bỗng nhiên trở nên bất an, dùng móng đạp đất, liên tục quẫy đuôi, còn phì phò khạc hơi từ mũi.
Lão kỵ sĩ thấy vậy liền rút kiếm ra, không cần ông phân phó, đám cận vệ nhà Arias nhao nhao vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, chờ lệnh.
Bị sự khẩn trương lan tỏa, mấy dân binh cũng học theo, tạo thành vòng tròn, nắm chặt vũ khí trong tay.
Sau đó Alfred phái hai kỵ binh lên ngọn đồi nhỏ phía trước để dò xét tình hình.
Kết quả hai người vừa lên đến nơi, vừa nhìn thoáng qua đã như thấy chuyện kinh khủng gì, lập tức quay đầu ngựa, liều mạng phi nước đại trở về, vừa chạy vừa ra hiệu cho những người khác.
Nhưng ngay sau đó, một mũi tên từ phía sau bọn họ bay ra, nhằm thẳng vào cổ một người cưỡi ngựa!
Trong tình thế nguy cấp, chiếc giáp xích mà hắn đang mặc đã phát huy tác dụng, cản mũi tên đó, nhưng không rõ là do giáp của hắn có vấn đề hay lực của mũi tên kia quá mạnh, nó vẫn xuyên qua được giáp xích và ghim vào cổ hắn!
Người kỵ sĩ hiện lên vẻ đau đớn trong mắt, rồi ngã nghiêng xuống khỏi lưng ngựa.
Nhưng người đồng đội còn lại may mắn thoát chết, tránh được những mũi tên bay vèo vèo sau lưng, dù có bị trúng cũng đã bị giáp xích của anh ta cản lại, nên anh ta có thể an toàn thoát thân.
“Người thằn lằn! Nhiều người thằn lằn lắm!!!” Người cưỡi ngựa sống sót kêu lên, trong giọng đầy vẻ sợ hãi.
“Bao nhiêu?” Alfred hỏi.
Người cưỡi ngựa kia không trả lời được, vì anh ta vừa quay đầu nhìn lại, đã cứng đờ cả người.
Không chỉ có mỗi anh ta, mà hầu hết mọi người, kể cả lão kỵ sĩ cũng sợ ngây người, vì trước mắt họ là một biển người thằn lằn, tay lăm lăm đủ loại vũ khí thô sơ, từ sườn núi tràn xuống.
Chỉ cần ước chừng thôi cũng đã hơn sáu, bảy trăm người, đen nghịt một mảng, và còn có nhiều người thằn lằn khác đang liên tục gia nhập, khiến da đầu người ta tê dại.
Đây căn bản không phải cướp bóc gì cả, mà là một đạo quân!
Đừng nói là đội quân què quặt này của họ, mà ngay cả khi tập hợp hết toàn bộ quân trên lãnh địa lại, chưa chắc đã là đối thủ của bọn người thằn lằn.
Huống chi đối phương vốn sẽ không cho bọn họ cơ hội đó.
Gia tộc Arias….…Xong rồi!
Lúc này trong đầu nhiều người đều lóe lên suy nghĩ ấy.
Kỵ sĩ Hoa Tử Tước là người đầu tiên quay đầu, không nói một lời, thúc ngựa chạy trốn, chốc lát đã biến mất trong bóng đêm.
Theo sau sự dẫn đầu của hắn, đám dân binh sớm đã mất mật trong chốc lát tan rã, bỏ lại vũ khí, kêu khóc chạy tán loạn.
Nhưng bọn họ không có ngựa, khó mà chạy thoát đám người thằn lằn kia, điều chờ đợi họ chính là một số phận bị tàn sát thê thảm.
Alfred cũng không thèm quan tâm đám dân binh như ruồi không đầu, không hề có ý định tập hợp lại họ, trên thực tế, lão kỵ sĩ cần những người này giúp hấp dẫn sự chú ý của đám quân thằn lằn kia.
Về phần mình, ông nhanh tay nhặt lấy Thỏ tiểu thư vẫn đang ngẩn người trên mặt đất.
Lúc này toàn thân người sau đang run rẩy, không nói được lời nào, trái tim như bị nỗi sợ hãi bóp nghẹt!
Alfred đặt thiếu nữ lên ngựa, sau đó nói với các kỵ binh bên cạnh, “Theo ta, bảo vệ tiểu thư Irea.” Lão kỵ sĩ chỉ có thể bất lực nhìn những người không có ngựa.
Về chuyện chống cự, Alfred không hề nghĩ đến, người đối diện quá đông, số lượng còn gấp mười lần họ, ở lại chỉ có con đường chết.
Hung quang trong mắt Jude cũng lóe lên, thấy Alfred và đám người sắp vượt qua tầm mắt, thì đúng lúc người cưỡi ngựa cuối cùng đi ngang qua, Hắc Mỹ Nhân bỗng nhiên nhảy lên một cái, kéo người đó xuống ngựa, rồi Jude trực tiếp vung búa chém vào cổ của người nọ.
Tiếp theo hắn ung dung thu hồi cây búa dính máu, nhảy lên lưng con ngựa không người cưỡi kia, cùng đám Alfred hướng Trà Bôi bảo chạy trốn.
Vì lúc này mọi người đều bận trốn thoát, nên không ai để ý đến khúc nhạc đệm nhỏ nhoi kia, cho dù có ai chú ý cũng chẳng rảnh để hành hiệp trượng nghĩa.
Mọi người đều cảm nhận được mối đe dọa tử vong mãnh liệt!
Tuy trốn về Trà Bôi bảo cũng chưa chắc an toàn, nhưng ít nhất tòa thành lũy kiên cố do gia tộc Arias nhiều đời xây dựng có thể mang lại hy vọng và chỗ dựa cho họ lúc này.
Nghĩ vậy, đám người ra sức thúc ngựa chạy.
Trong lúc hỗn loạn đó, có một tiếng bịch trầm đục vang lên trong bụi cỏ, nhưng không ai để ý. Chỉ có Irea đang ngơ ngác dường như chợt nhớ ra điều gì, hét lớn, “Merlin! Là Merlin! Dừng lại mau, cứu người!” Nhưng không ai để ý nàng cả.
Thỏ tiểu thư cuống đến nỗi nước mắt chảy ra, thấy không ai nghe lệnh của mình, nàng quyết liều, định nhảy xuống ngựa, nhưng vừa mới nhúc nhích đã bị cánh tay lão kỵ sĩ giữ chặt lại trên lưng ngựa.
“Đừng tùy hứng, còn lộn xộn nữa, ta sẽ đánh ngất tiểu thư Irea đó.” Alfred nói, lão kỵ sĩ hiếm khi dùng giọng điệu không cho thương lượng như vậy.
Irea ra sức giãy dụa nhưng vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người thằn lằn gào thét xông về phía bụi cỏ kia.
Tim thiếu nữ bỗng chốc chìm xuống đáy vực.
Nàng chưa từng nghĩ rằng, sự ly biệt trong đời lại đến bất ngờ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận