Làm Công Tiên Tri

Chương 740: Thích khách

“Chúng ta có lẽ nên cẩn thận một chút, trước kêu dừng trận chiến tranh này, điều tra về vụ pháo Italia đã.” Ewan đề nghị.
“Irea không chừng chính là có kế hoạch như thế, nếu như cái pháo Italia kia thật sự lợi hại như vậy, mà nàng lại có một trăm khẩu, nàng căn bản không cần thiết cùng Harvin nói nhảm, có thể trực tiếp đánh tan ba vạn người kia, chứng minh cho chúng ta thấy sự cường đại của nàng.”
“Ngài phân tích rất có đạo lý, bất quá… Irea tước sĩ cũng có thể chỉ là đơn thuần không muốn thấy có người đổ m·á·u, Edward II từng đánh giá nàng, nói nàng có trái tim bằng vàng và phẩm đức cao thượng.”
“Cái này đơn giản thôi, hạ mệnh lệnh cho Harvin phát động tấn công, chúng ta rất nhanh sẽ biết Irea rốt cuộc là người có phẩm đức cao thượng, hay chỉ đang khoác lác mà thôi.” Lanita lười biếng nói.
“Nhưng nếu như….”
“Không có nếu như gì cả,” Lanita c·ắ·t ngang lời của cựu tổng quản tình báo, “ba vạn người này vốn là ta lấy ra thăm dò nhà Arias, thua cũng không sao cả, không có gì to tát.”
“Được thôi, ta hiểu rồi.” Ewan gật đầu, hắn ở chung với Lanita một thời gian dài, cũng dần hiểu rõ phong cách làm việc của vị Dực tộc t·h·iếu nữ này. Nàng là người vô cùng có chủ kiến, đồng thời có dục vọng kiểm soát rất lớn, ghét nhất là bị người nghi vấn quyết định của mình.
Cựu tổng quản tình báo dừng một chút, “vậy còn bên phía Angela thì…?”
“Để ta suy nghĩ lại đã.” Lanita nói.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, hai tên thị nữ mang theo một t·h·ùng nước lớn đi đến. Lanita thấy thế hai mắt tỏa sáng, lập tức cởi bỏ y phục của mình, nhảy vào trong t·h·ùng gỗ kia. Ewan vội vàng quay người đi.
Sau lưng lại truyền đến giọng cười khanh kh·á·ch của t·h·iếu nữ, “ngươi nói ngươi luôn học ngôn ngữ và truyền thống của chúng ta, chẳng lẽ không hề hiếu kỳ về thân thể của chúng ta sao?”
“Lanita đại nhân,” cựu tổng quản tình báo bất đắc dĩ nói, “xin người đừng trêu chọc ta.”
“Sao lại không chứ? Người sống không phải là để tìm niềm vui sao? Hay là ngươi cảm thấy ta không dễ nhìn?”
“Ngài là một mỹ nhân tuyệt trần, nhưng mà ta s·ợ c·hết.”
Lanita mỉm cười, “ngươi cũng khá thành thật đấy, nhưng ngươi cứ yên tâm, ta có thể cam đoan sau khi ngủ với ngươi sẽ không g·iết ngươi.”
“Những người đã c·hết dưới tay ngài, một khắc trước còn nghe ngài thề non hẹn biển với họ.” Cựu tổng quản tình báo lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán.
“Ta nghĩ mình vẫn nên cáo lui trước đi, đợi lúc nào ngài rảnh thì gọi ta đến nói chuyện về nhà Emanuel sau.”
“Đồ vô vị.” Lanita sau đó được hai thị nữ phục thị tắm rửa. Nàng tựa vào cạnh t·h·ùng gỗ, đôi cánh dang ra bên ngoài t·h·ùng, một thị nữ đang b·ó·p vai cho nàng, còn một người thì chải chuốt lông vũ cho nàng.
Ngay lúc Lanita dần bình tĩnh lại, một thị nữ bỗng dừng động tác, từ dưới váy áo rút ra một con d·a·o nhỏ, hướng yết hầu Lanita mà cắm.
Ngay khi con d·a·o kia sắp chạm đến cổ Lanita, cánh sau lưng t·h·iếu nữ bỗng xòe ra, vừa vặn đâm vào mu bàn tay thị nữ kia, đánh bay con d·a·o nhỏ trong tay ả. Tiếp đó Lanita đưa tay nắm lấy cổ thị nữ, ấn đầu ả xuống bồn tắm. Thị nữ ra sức giãy giụa, còn muốn dùng móng tay cào lên tay Lanita. Nhưng Lanita liền đè vai ả xuống, khiến ả khó động đậy, chẳng mấy chốc, thị nữ không giãy giụa nữa.
Lanita ngẩng đầu, nhìn về phía thị nữ còn lại, ả vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng nói, “ta... ta không liên quan đến ả, ta không biết gì hết.”
Lanita khẽ cười với ả, rồi bước ra khỏi t·h·ùng gỗ, nhặt lên con d·a·o nhỏ đã rơi dưới đất, thị nữ lập tức thét lên. Ả quay người chạy về phía cửa, không sai, ngay giây sau một thân ảnh từ trên trời giáng xuống đã chặn đường của ả.
“Ta biết có thể ngươi không liên quan đến chuyện này, vì vừa nãy ngươi rất ngoan ngoãn đứng đó, nhưng… ta không thể loại trừ hoàn toàn sự nghi ngờ của ngươi, cho nên đành chọn biện pháp đơn giản nhất để giải quyết thôi.” Lanita vừa nói xong đã mặc kệ đối phương có nghe hiểu hay không, vung d·a·o nhỏ trong tay lên, đ·â·m vào hốc mắt thị nữ.
Chờ thị vệ trong lâu đài và Ewan chạy đến, liền thấy hai cái t·hi t·hể trên mặt đất, cùng Lanita đang đứng bên cạnh t·hi t·hể, như đang suy tư.
“Ngươi ngay cả phụ nữ cũng không tha sao?” Cựu tổng quản tình báo biến sắc, nhịn không được hỏi.
“A, ngươi đang nghĩ gì thế, bọn họ là t·h·í·c·h kh·á·c·h, hoặc ít ra một trong số đó là t·h·í·c·h kh·á·c·h, thừa dịp ta tắm rửa mà ra tay, ngươi cảm thấy ả là tín đồ của Thứ Bảy à?”
Ewan nghe vậy liền đi đến chỗ t·hi t·hể, cẩn thận kiểm tra, một lát sau, hắn đứng dậy, lại bắt chuyện với thị vệ bên cạnh vài câu, còn gọi thêm hai thị nữ khác cùng một bà vú đến hỏi, sau đó mới quay đầu nói với Lanita.
“Bọn họ không phải là người của Song Hưu giáo, vì từ trước khi Merlin đến Tây Cảnh, họ đã làm việc trong tòa thành bảo này rồi, sau đó cũng không hề tiếp xúc với Tu Sĩ Song Hưu giáo.”
“Vậy bọn chúng là ai? Quý tộc nào đó trong thành nghi ngờ và bất mãn ta sao?”
Cựu tổng quản tình báo ngập ngừng một lúc, “bọn chúng có thể đến từ Huyết Nguyệt hội, vì ta hỏi người trong lâu đài, tất cả đều nói Emma và Roxana rất thành kính với Pyt·h·ia, nhất là Roxana, nhưng nàng lại có chút bất mãn với những việc làm của Ngân Nguyệt Giáo hội.”
Ewan chỉ vào t·hi t·hể cạnh t·h·ùng gỗ kia, nói.
“Huyết Nguyệt hội? Sao lại là bọn chúng chứ.” Lanita im lặng.
“Thủ lĩnh Huyết Nguyệt hội, Herodotos c·hết dưới tay người đồng hương của ngài, việc bọn chúng tổ chức tấn công ngài cũng không có gì lạ, hơn nữa, Huyết Nguyệt hội rất am hiểu á·m s·át và hạ đ·ộ·c, sau này ở đây người nên chú ý hơn.” Cựu tổng quản tình báo thành khẩn nói, “Đa số người Tây Cảnh đều là tín đồ của Pyt·h·ia, do đó, t·à·n đảng Huyết Nguyệt hội cũng ở khắp mọi nơi.”
Lanita khó được khi thu lại vẻ hờ hững thường ngày, trong mắt cũng ánh lên một tia bất lực. Trước khi đến Tây Cảnh, nàng đã từng điều tra về Huyết Nguyệt hội, biết chúng là loại người gì, Herodotos vừa c·hết, t·à·n đảng còn lại ẩn náu càng sâu, trừ khi g·iết hết người ở Tây Cảnh, nếu không muốn tìm bọn chúng không khác nào mò kim đáy bể. Lũ người này bây giờ tuy lực ảnh hưởng ở Tây Cảnh không lớn, nhưng độ làm người ta ghê tởm lại không giảm, một khi bị bọn chúng bám vào, nghĩa là bất cứ lúc nào ngươi cũng đừng hòng lơ là cảnh giác. Cho dù là Lanita cũng không muốn dây vào cái phiền toái này.
t·h·iếu nữ nói, “tính toán đi, ta ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa vậy.”
“Ngài định đi đâu?”
“Hắc Thạch thành, chỗ đó chẳng phải giờ đã là địa bàn của Song Hưu giáo rồi sao?” Lanita khẽ hừ một tiếng, “chắc là không có t·à·n đảng Huyết Nguyệt hội nào đâu nhỉ, tiện thể ta dạy dỗ cái nữ lãnh chúa tên là Angela đó một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận