Làm Công Tiên Tri

Chương 120: Tiểu thị nữ khóa thứ nhất

Chương 120: Tiểu thị nữ khóa thứ nhất
Fitzwilliam sau đó lại được đám người thằn lằn nhiệt tình mời vào trong thôn, và hắn cũng được nhìn thấy nhiều thứ hơn. Ánh mắt của thợ đóng thuyền đổ dồn về nơi, gần như tất cả đều đang khí thế ngút trời tiến hành sản xuất kiến thiết. Ngoài những thân ảnh đang vung liềm hái gặt hoa màu trong những ruộng cấy hình ô bàn cờ, Fitzwilliam còn thấy những vật liệu gỗ bị chặt thành từng khúc, được kéo về từ đầm lầy, rồi chất đống dưới từng túp lều tranh. Từng tốp người trông giống thợ mộc đang chọn lựa vật liệu gỗ trong lều, sau khi chọn được thứ ưng ý, họ liền gia công tại chỗ. Bàng Giải Giác nằm ở phía đông của đế quốc, nơi đó gần như không có lò gạch, nên Fitzwilliam không nhận ra những kiến trúc dạng bánh mì bốc khói kia là gì, chỉ có thể đoán rằng đám người thằn lằn hẳn là đang nung cái gì đó. Nhưng bản thân hắn là một thợ đóng thuyền, rất am hiểu về nghề mộc. Tuy vậy, Fitzwilliam đứng bên lều quan sát một hồi, rất nhanh phát hiện ra sự khác biệt. Ở Bàng Giải Giác, thợ mộc thường dùng thước vuông và compa để đo đạc trước khi gia công. Đặc biệt là thước vuông, dùng thì tốt nhưng vì chiều dài có hạn, nếu muốn đo vật dài thì phải đo nhiều lần hoặc là lấy một sợi dây có chiều dài tương ứng. Nhưng ở đây, mọi người ngoài hai dụng cụ đo đạc trên, còn dùng một loại thước nhỏ hình tròn, vừa tay cầm, bên trong có những lá sắt mỏng có khắc độ, rút ra được. Những lá sắt này có thể kéo ra rất dài, sau khi đánh dấu thì buông ngón tay ra, chúng lại vù một tiếng bắn trở lại, rất tiện lợi. Thợ đóng thuyền thốt lên kinh ngạc, thầm nghĩ vật nhỏ này nếu đem dùng để đóng thuyền, đặc biệt là thuyền lớn, chắc chắn sẽ rất hữu dụng, nhưng rất nhanh Fitzwilliam đã hoàn hồn. Mình bây giờ đã bị lưu đày đến Tây Cảnh, nào còn có thuyền nào để đóng nữa. Hắn lắc đầu, bỏ cái ý nghĩ hão huyền đó ra khỏi đầu, rồi lại nhìn xuống dưới. Sau khi đo đạc xong, thợ mộc bắt đầu đẽo gọt, công cụ sử dụng là rìu và bào truyền thống, nếu gia công ván gỗ dày thì dùng cưa dài hai người kéo. Điểm này cũng không khác biệt nhiều so với thợ mộc ở Bàng Giải Giác, nhưng trong quá trình sửa lại sau đó, thợ mộc ở đây lại dùng một loại dụng cụ Fitzwilliam chưa từng thấy. Đó là một loại dụng cụ hình chữ nhật, có hai tay cầm ngắn ở hai cạnh, có thể cầm tay đẩy đi, rất nhanh bề mặt tấm ván gỗ đã trở nên bằng phẳng. Ở những nơi khác, công đoạn này được hoàn thành bằng đục và búa, hiệu suất rõ ràng không cao như thế, và còn đòi hỏi tay nghề thợ mộc rất cao. Ngoài ra Fitzwilliam còn thấy trong làng không ít khung gỗ nhỏ đã được dựng sẵn, kiểu dáng và kích thước đều theo tiêu chuẩn, ngay ngắn thẳng hàng, chắc là dự định xây thành nhà. Chỉ là không rõ vì sao vẫn chưa bắt đầu dùng bùn đất trát tường. Đến khi thợ đóng thuyền nhìn thấy mấy căn nhà gạch đang xây dở ở phía bên kia thôn, hắn mới có câu trả lời, sau đó còn được mời vào tham quan một ngôi nhà gạch đã xây xong. Đó là căn nhà gạch đầu tiên trong thôn được xây xong, tường đỏ ngói xám, có hai phòng ngủ, một phòng khách và thêm một phòng bếp, trên nóc nhà có một ống khói, khói đi thông với giường ngủ ở phòng ngủ. Bản thân căn nhà gạch không chiếm diện tích quá lớn, khoảng 60 mét vuông, chỉ lớn hơn nhà tranh phổ biến ở đại lục Bratis một chút. Nhưng tất cả các phòng đều được ngăn cách bằng tường gạch, tạo thành không gian riêng, ngoài ra nền nhà cũng được lát gạch, không còn là nền đất bùn. Như vậy khi trời mưa, giẫm lên cũng rất khô ráo, lại còn phòng tránh côn trùng độc chui từ dưới đất lên, hơn nữa mái nhà lợp ngói có khả năng chống nước tốt hơn tranh nhiều, dù gặp mưa lớn cũng không có giọt mưa nào lọt vào phòng, đồng thời giảm nguy cơ hỏa hoạn. Fitzwilliam vì chăm sóc em gái bị bệnh nên từ khi đến Lục Dã đã ở lại Trà Bôi bảo, chưa bị điều đến nông trường, nhưng những người cùng gia tộc được đưa đến cùng với hắn thì đã lần lượt đến nhà mới của mình. Đến khi Jane khỏe hơn, thợ đóng thuyền cũng đã đi thăm một vài căn nhà gần đó. Đối với các quý tộc đã quen với thành trấn và tòa thành, chỗ ở của họ ở Lục Dã chỉ hơn cái nhà lao tối tăm một chút. Ít nhất là có ánh nắng và chút tự do. Nhưng ngoài hai thứ đó ra, những thứ khác không khác địa lao là bao. Đều không có giường chiếu và gia cụ, môi trường dơ bẩn, vách tường và cửa sổ tứ phía lọt gió, trong phòng còn nồng nặc mùi hôi của súc vật không cách gì tẩy sạch được. Một khi trời mưa phải dùng thùng gỗ hứng nước, có người không chịu nổi khi chỗ ngủ cũng bị dột, tìm đến quản sự nông trường xin giúp đỡ thì chỉ nhận được câu trả lời tự mình đi sửa. Điều này không phải do quản sự cố ý ức hiếp những người mới đến này, vì những căn nhà này sau khi cho nông hộ thuê thì việc duy trì là do nông hộ tự lo. Chỉ là phần lớn quý tộc nhà Wettin đều không biết sửa mái nhà, có người muốn thử thách bản thân thì lại bị gãy chân, thế là những người khác đều bỏ ý định đó, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng như vậy. So sánh với thế, căn nhà đang xây trong thôn ở bên cạnh đầm lầy, nhà gạch này thực sự có thể được coi là xa hoa. Ngay cả so với chỗ ở ban đầu của Fitzwilliam cũng không kém bao nhiêu. Hơn nữa, ngoài phòng ở cho người ở, mỗi phòng đều có một cái sân nhỏ, bên trong có chuồng heo và lều súc vật, nhờ đó mà người và vật được tách rời, trong nhà hầu như không có mùi gì cả. Fitzwilliam nhìn mà không ngừng hâm mộ. Căn nhà gạch đầu tiên ở Lục Dã, tự nhiên được đám người thằn lằn nhường lại cho Lý Du, vị tiên tri của bọn họ. Nhưng Lý Du thường không ở Bratis nên người thực sự làm chủ căn nhà này là tiểu thị nữ Clara. Giờ nàng cũng đã gia nhập Song Hưu giáo, Lý Du đặt cho nàng tên thánh là Marie, không cầu nàng một ngày kia phát hiện ra polonium hay Radium, chỉ mong nàng không lãng phí sự thông minh của mình, ít nhất khi học hành hay làm việc có thể chuyên tâm một chút. Nhưng có vẻ đến giờ Lý Du vẫn thất bại với hy vọng đó. Thấy Fitzwilliam, mắt cô tiểu thị nữ sáng rực lên, cười tủm tỉm kéo ngăn kéo sau lưng, lấy ra một cái hộp vuông nhỏ, nói với thợ đóng thuyền:
"Tiên tri đại nhân bây giờ không có ở đây, phải đến nửa đêm nay ngài mới về."
Fitzwilliam gật đầu, "Không sao, ta có thể chờ, ở đây rất thú vị, có rất nhiều đồ vật mới lạ, ta còn muốn đi dạo thêm."
"Chuyện đi dạo có thể nói sau," Clara nghiêm nghị nói, "ngươi nói muốn gia nhập Song Hưu giáo, vậy ngươi có biết điều giáo lý quan trọng nhất của Song Hưu giáo là gì không?"
Thợ đóng thuyền nghe vậy sững người, sau đó cung kính đáp, "Xin ngài chỉ giáo."
"Hưởng thụ cuộc sống. Mỗi tín đồ Thứ Bảy đều phải hiểu sâu sắc và nắm rõ tầm quan trọng của việc nghỉ ngơi và giải trí, để ta dạy ngươi bây giờ." Clara vừa nói vừa mở chiếc hộp đựng quân bài trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận