Làm Công Tiên Tri

Chương 449: Irea đề nghị

“Với thân hình nhỏ bé như ngươi thì làm gì có kỵ sĩ nào muốn chứ.” Jude nói. “Mỗi ngày ta đều ăn thật nhiều cơm, ta sẽ lớn lên, cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn!” Albus lập tức phản bác. Ferdinand quay sang nói với Lorraine, “Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, ta nên giao đứa bé này cho gia tộc Mariel, và cố gắng giải thích rõ tình hình.” “Bọn họ sẽ g·iết nó.” Thomas nói, “mặc kệ chúng ta nói gì, các ngươi vừa thấy bọn họ đối đãi với những người bị tình nghi như thế nào rồi đấy.” “Cứ mang theo nó đi, đằng nào ngày mai chúng ta cũng rời khỏi Hồ Trung thành.” Radio cũng lên tiếng. Irea nhìn về phía Ferdinand, vẻ mặt của người sau không hề thay đổi, “dù sao ngươi quyết định thế nào ta cũng ủng hộ ngươi.” “Vậy thì mang nó theo thôi.” Nữ lãnh chúa cũng không do dự nữa, hỏi Albus, “ngươi biết cưỡi ngựa không?” Mặt Albus đỏ lên, “Bây giờ thì ta chưa biết, vì Angie không cho ta cưỡi ngựa của những khách trọ, nhưng sau này ta nhất định sẽ học, mà ta cũng sẽ không đi theo các ngươi, nhà của ta ở Hồ Trung thành, cha mẹ ta đều ở đây, ta sẽ không đi, trừ phi…...” “Trừ phi cái gì?” “Trừ phi có một vị kỵ sĩ đại nhân nào đó để ý đến ta, muốn ta làm người hầu cho ngài.” Albus nói tới đây liền ưỡn n·gự·c lên, ánh mắt tràn đầy vẻ mong chờ. “Trùng hợp quá, ta chính là kỵ sĩ đây.” Cô Thỏ nói. “Ngươi nói khoác lác đấy à, ngươi là nữ mà, sao có thể là kỵ sĩ được.” Albus nói được một nửa thì thấy nữ lãnh chúa tháo chiếc mũ trùm tr·ê·n đầu, lộ ra đôi tai dài phía dưới. Albus giật mình, “tai thỏ….…. Khoan đã, ngươi, ngươi là Đồ Long kỵ sĩ Irea của gia tộc Arias!” Nửa câu sau Albus nói vì quá hưng phấn mà giọng nói có chút r·u·n rẩy. Tựa như một fan hâm mộ nhỏ đã tích cóp đủ tiền để được nhìn thấy thần tượng vậy. “Ngài một mình một ngựa g·iết con rồng đen kia, người ta đều nói ngài là kỵ sĩ mạnh nhất Tây Cảnh hiện nay, được phục vụ cho ngài là vinh hạnh của ta!!!” “Cũng không có khoa trương đến thế đâu….…. Đừng có gấp, ta còn chưa đồng ý để ngươi làm người hầu theo ta đâu.” Irea học vẻ mặt nghiêm nghị của Ferdinand, vẻ mặt c·ứ·n·g đờ, “yêu cầu của ta rất nghiêm khắc đấy, ngươi phải vượt qua khảo nghiệm của ta trước đã, mà bây giờ tuổi ngươi cũng còn nhỏ quá.” “Ta nhất định sẽ vượt qua khảo nghiệm, ta cũng sẽ nhanh lớn lên thôi!” Albus đảm bảo nói. Cả người hắn dường như bị cái tin vui từ trên trời rơi xuống làm choáng váng, đến giờ vẫn không thể tin được mọi chuyện vừa xảy ra. Albus cảm thấy hôm nay quả thực là một ngày may mắn của mình. Nhưng mà ánh mắt những người khác trong phòng nhìn hắn thì vẫn có chút kỳ quái, ẩn chứa một tia thương hại và đồng cảm. Sau một hồi khoa tay múa chân Albus cuối cùng cũng đã nh·ậ·n ra có gì đó không đúng, vội quay sang nhìn nữ lãnh chúa. “Thử thách đầu tiên để trở thành người hầu của kỵ sĩ,” Irea nói, “ngươi phải trở nên kiên cường trước, không được dễ dàng bị đ·a·u khổ và bi thương đ·á·n·h gục.” “Ta làm được!” Albus không chút do dự nói. “Không, cái này còn khó hơn ngươi nghĩ nhiều.” Nữ lãnh chúa dừng một chút rồi nói tiếp, “ta rất tiếc, cha và mẹ ngươi, bọn họ….…. đều đã không còn nữa rồi.” “Không còn là sao?” Albus có chút mơ hồ. “Cách đây không lâu, họ cùng với một số người khác đã tấn công đội áp giải tù nhân của gia tộc Mariel.” Chủ quán trọ Angie lúc này lên tiếng, khó nhọc nói. “Bọn họ b·ị b·ắt sao?” “Không, bọn họ bị vệ binh g·iết c·hết rồi.” Nghe vậy người Albus chấn động mạnh, nắm c·h·ặ·t hai tay, không nói gì, nhìn thấy được cậu đang cố hết sức nhẫn nại. Một lát sau hai mắt cậu khẽ đảo, rồi cứ thế ngất đi. “Xem ra người hầu kỵ sĩ tương lai của ngươi không được kiên cường như hắn tự tưởng rồi.” Jude nói với Irea. “Cũng bình thường thôi, dù gì hắn cũng chỉ mới mười một mười hai tuổi, ngươi còn nhớ hồi mười một mười hai tuổi ngươi đang làm gì không?” “Hồi đó ta đã một mình sinh s·ố·n·g trong rừng, còn g·iết một tên lính đ·á·n·h thuê muốn dùng đầu ta để đổi tiền thưởng.” Người đàn ông mặt x·ấ·u thản nhiên nói. “Được rồi, coi như ta hỏi sai người.” Nữ lãnh chúa cũng không quá để bụng chuyện này, nàng sở dĩ ra tay cứu Albus, thứ nhất là cảm thấy đám vệ binh gia tộc Mariel kia làm có hơi quá đáng. G·i·ế·t chính chủ thì thôi, còn muốn tóm gọn cả người nhà cùng bạn bè của họ. Thứ hai có lẽ vì chính nàng cũng đã m·ấ·t đi cả cha lẫn mẹ, với cậu t·h·iếu niên tên Albus kia nàng cũng nảy sinh một chút đồng c·ả·m của những người có cùng c·ả·nh n·gộ. Nhưng nói người hầu thì đương nhiên chỉ là l·ừ·a Albus thôi. Irea đường đường là Đồ Long kỵ sĩ, gia chủ gia tộc Arias, nếu thật sự muốn tìm người hầu, thì sao có thể chọn một đứa bé ranh được. Hiện tại ở Tây Cảnh không biết bao nhiêu người đang xếp hàng để được làm người hầu cho nữ lãnh chúa. Ít nhất mười gia tộc quý tộc từng bày tỏ ý này, hy vọng được đưa con cháu của mình đến, để phục vụ cho Irea. Đây cũng là truyền th·ố·n·g ở đại lục Bratis, rất nhiều nhân vật lừng lẫy n·ổi tiếng đều xuất thân từ người hầu mà lên, cái này thật ra bao gồm cả chỉ huy lục quân đế quốc bây giờ, xem như một nấc thang tiến thân được c·ô·ng n·h·ậ·n. Nhưng nữ lãnh chúa một mực không đồng ý, cũng không phải Irea chê bai những ứng viên đó, chủ yếu là nàng cảm thấy cái chức vị này chả có tác dụng gì cả. Dù sao nàng cũng không có đi ngựa đ·á·n·h trận, không cần người giúp mặc giáp tháo giáp, chăm sóc ngựa, khi đi có Thomas bảo vệ, chăm lo sinh hoạt hàng ngày thì có Ruby. Quan trọng nhất là nuôi người hầu còn phải trả thêm một khoản chi tiêu không nhỏ, hơi bị lãng phí tiền, nên nữ lãnh chúa cứ tạm để vị trí này trống. Lúc này nàng lại đang nghĩ đến một chuyện khác, trước kia ở Lục Dã nàng đã thu thập không ít thông tin từ bà cố. Biết được hiện giờ Tây Cảnh đang bất ổn, nhưng không ngờ Herodotos và hội Huyết Nguyệt lại nháo đến mức này. Đến cả Hồ Trung thành, nơi gia tộc Mariel gây dựng hơn hai nghìn năm cũng phải r·u·ng chuyển, mấu chốt nhất là các quý tộc lại h·u·n·g h·ă·ng như thế, bắt nhiều người như vậy, nhưng vẫn không làm gì được cái hội Huyết Nguyệt ẩn trong bóng tối kia. Mà ngược lại vì những thủ đoạn kịch l·i·ệ·t đó mà khơi dậy rất nhiều sự phẫn nộ của dân chúng, dẫn đến những người bình dân vốn không đứng về phía Herodotos, cũng bắt đầu có sự thay đổi trong thái độ. Dưới tình hình hiện tại rõ ràng Tây Cảnh vừa mới đón một vụ mùa bội thu, nhưng khi ở trên đường hay trong các thành trấn Irea lại không thấy nhiều vẻ phấn khởi tr·ê·n mặt những người n·ô·ng dân và dân chúng bình thường kia. Dọc đường đi, ngược lại lại thấy không ít những vụ t·h·ảm kịch tương tự như ở Hồ Trung thành. Lẽ ra trong thời điểm này hội Ngân Nguyệt dũng cảm đứng lên bảo vệ tín đồ lại tỏ ra rất trì độn bởi vì những vấn đề còn sót lại của lịch sử. Bảy vị đại tư tế mới được chọn mặc dù cũng đang cố gắng thương lượng với các gia tộc quý tộc kia, đi lại khắp nơi, nhưng hiệu quả lại rất bình thường, mà chính điều đó lại càng khiến lòng dân thêm xói mòn. Irea mơ hồ có một dự cảm, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì e rằng Tây Cảnh sẽ xảy ra một chuyện lớn gì đó, nàng nói với Ferdinand. “Hay là ngươi nên bảo người dân trong lãnh địa của mình đổi sang tín ngưỡng Thứ Bảy đi, chúng ta đã từng chiến đấu sóng vai với nhau, ngươi cũng từng t·r·ải nghiệm qua những thủ đoạn thần kỳ của tiên tri Merlin rồi. “Ngươi cứ nhìn lãnh địa của ta xem, tín ngưỡng Thứ Bảy chẳng những không làm cho thu nhập của ngươi giảm sút, ngược lại còn giúp ngươi k·i·ế·m được nhiều hơn, mà như vậy thì ngươi cũng không cần cả ngày phải lo lắng đề phòng chuyện hội Huyết Nguyệt xâm nhập.” Gia chủ trẻ tuổi của gia tộc Báthory không hề từ chối, nhưng cũng không lập tức đồng ý, nghe vậy chỉ nói, “để ta suy nghĩ lại đã.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận