Làm Công Tiên Tri

Chương 484: Không cần cám ơn

Irea từ trong hoàng cung bước ra, cả người đều choáng váng đầu óc, ngoài việc tửu lượng có chút kém vì rượu nho trong bữa trưa, nguyên nhân chính là nàng vẫn không thể tin được mình lại trở thành tuyển thủ dự thi của đại hội luận võ.
Mặc dù từ lúc nàng đặt chân vào Vương Đô, mỗi người nàng gặp đều như thể chắc chắn nàng sẽ tham gia đại hội luận võ sắp tới, nhưng Thỏ tiểu thư hiểu rõ bản thân mình có bao nhiêu khả năng.
Nếu không có Merlin cấp cho hai món Thánh khí, Irea đừng nói hạ gục tùy tùng kỵ sĩ của Kỵ sĩ đoàn thứ hai, đến cả một gã nông phu tay không tấc sắt chưa chắc đã đánh lại. Dù sao, nông phu thường xuyên làm việc dưới ruộng, cơ thể cũng được rèn luyện phần nào, còn Thỏ tiểu thư, bình thường không phải ăn thì ngủ, mỗi ngày xử lý xong công việc liền vùi đầu trong phòng sách chơi điện tử nuôi thú cưng.
Nhưng bình xịt hơi cay và thiết bị chống bạo lực không phải vạn năng, chỉ hiệu quả nhất vào lần đầu tiên dùng. Một khi đối phương đã có phòng bị, tác dụng sẽ giảm đi nhiều, lần sau muốn thành công e là không dễ, mà đại hội luận võ lại có mấy vòng liền. Càng về sau, mọi người sẽ bị nghiên cứu, khó mà giấu được bí mật trên người.
Nói cho cùng, bản thân nàng quá yếu kém, căn bản chưa từng trải qua bất kỳ huấn luyện nào, lại còn là nữ nhân, dù Thánh khí có mạnh hơn cũng khó phát huy hết uy lực. Mà đối thủ nàng phải đối mặt lại là các cao thủ đến từ khắp nơi trong cả nước, thậm chí còn có người nước ngoài đến từ Bratis.
Nữ lãnh chúa càng nghĩ càng thấy khó mà gánh nổi. Sớm biết hôm qua không ra tay, nghe theo lời Torres, không để ý tới ba tên đến gây sự kia, trực tiếp về quán trọ, còn có thể giữ lại đòn sát thủ mà Lý Du đưa cho nàng để dùng trong đại hội luận võ.
Nhẫn một chút thì yên bình, lùi một bước thì trời cao biển rộng. Nhưng Thỏ tiểu thư cũng hiểu rõ, cách này chỉ trị được phần ngọn, không có ba con Sói Con, sẽ có những kẻ khác tìm đến. Hơn nữa, nếu lần đầu tiên nàng không thể hiện đủ mạnh mẽ, sau này sẽ có nhiều phiền phức đang chờ nàng hơn. Dù sao đây là Vương Đô, nơi cá lớn nuốt cá bé, nhân vật lớn chỗ nào cũng có.
Thôi vậy, cũng may lúc đó người vây xem không nhiều, cùng lắm thì từ giờ trở đi nàng không ra tay nữa. Nữ lãnh chúa quyết định, không thể để lộ át chủ bài cho đối thủ tùy tiện nghiên cứu.
Trong lòng nghĩ vậy, nàng về đến quán trọ, kết quả còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng hát từ bên trong vọng ra:
“A, Irea, Irea ~ nàng diệt trừ Hắc Long rồi uống máu rồng, kế thừa sức mạnh của cự long nha, chỉ thấy nàng hé miệng, phun ra một ngụm cát độc, chỉ là Đại Lực Sĩ, lập tức liền mù mắt, lăn lộn dưới đất gọi mẹ ~”
Sau đó, tiếng đàn nhanh hơn mấy nhịp, tiếng hát cũng trở nên rõ ràng hơn, trong quán rượu mọi người đều nín thở, dựng tai lên lắng nghe.
“Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe Irea hét lớn một tiếng a, Chúa Nhật ban cho ta sức mạnh a! Sau một khắc, nàng tay phải bắt lấy lôi đình, dội xuống một trận giết chóc, Đại Lực Sĩ đau đến la oai oái ~”
Người hát rong hát đến chỗ cao trào, còn nhảy lên trên bàn, như một con cáo nhanh nhẹn, thoăn thoắt giữa thức ăn và ly rượu, tiện tay chộp lấy một ly rượu mạch, ngửa cổ uống cạn.
Khách trong quán rượu đều nhao nhao vỗ tay khen hay, Kieran đã lâu không có màn biểu diễn hiệu quả đến vậy. Từ khi gia nhập Song Hưu giáo, nhiệt huyết sáng tác của hắn hoàn toàn bùng cháy, quan trọng nhất là tài liệu cứ tuôn ra liên tục, cảm giác như không kịp viết.
Mới hôm qua, câu chuyện truyền kỳ nữ lãnh chúa một mình đánh ba kỵ sĩ còn nóng hổi đây, đã được Kieran chắp bút thành thơ.
Người hát rong đang đắc ý nghĩ, liền thấy nữ lãnh chúa ở cửa, thế là gẩy nhẹ dây đàn:
“A, nàng ở đằng kia, nữ anh hùng của chúng ta ~ nàng vừa đi yết kiến Hoàng đế bệ hạ, chắc hẳn nàng hiện giờ có rất nhiều điều muốn nói.”
“Không có.” Irea không chút khách khí cắt ngang lời Kieran, sau đó trực tiếp lên lầu về phòng.
Người hát rong gãi đầu, không hiểu mình đã đắc tội gì với nữ lãnh chúa, rõ ràng nhờ hắn tuyên truyền, danh tiếng của nàng càng vang xa. Vậy mà thiếu nữ không nói một lời cảm tạ, còn lườm hắn một cái.
Nhưng Kieran không kịp nghĩ nhiều, bởi vì hắn đã nghe thấy tiếng leng keng của tiền xu.
Trong quán trọ, một đám khách uống rượu nhao nhao rút tiền vì giọng hát ngọt ngào và lời thơ mới mẻ của hắn. Người hát rong vội vàng cúi xuống nhặt tiền.
Nữ lãnh chúa về phòng, gọi đội trưởng bảo vệ đến, hạ lệnh: "Ta muốn yên tĩnh một chút, từ giờ trở đi không cho phép bất kỳ ai tiếp cận phòng ta."
Thomas nghe vậy muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Thế nào?”
“Ngài có phải quên mất, ngài hẹn với chú sẽ đi tham quan Vương Đô chiều nay không?”
“A!” Thỏ tiểu thư vỗ trán, "Ta thực sự quên mất chuyện này rồi."
Nghĩ nghĩ, nàng lại nói, “Thôi, nói với chú Torres hộ ta, ta hiện tại không rảnh đi chơi, phải chuẩn bị cho đại hội luận võ ngày mai.”
“Đại hội luận võ?” Thomas ngẩn người.
Nữ lãnh chúa thở dài, “Đúng vậy, ngươi không nghe nhầm, đại hội luận võ, bệ hạ nhất định muốn ta tham gia.”
“Nhưng ngài…”
“Ta hiện tại cái gì cũng không biết.” Lúc này gia chủ gia tộc Arias chẳng khác nào sinh viên trước đêm thi cuối kỳ mới phát hiện mình chưa học môn nào vậy.
Đội trưởng bảo vệ thần sắc nghiêm trọng: “Đấu võ đại hội không phải là giao đấu bình thường, tất cả mọi người đều đánh thật, dùng vũ khí thật, đổ máu là chuyện bình thường, không cẩn thận còn có thể mất mạng."
“Đặc biệt nếu có người muốn hãm hại ngài, đại hội luận võ là cơ hội tốt nhất, kẻ giết người thậm chí không cần phải chịu trách nhiệm gì.”
“Ta đã nói thẳng với bệ hạ rằng ta chưa từng luyện võ, nhưng ông ấy căn bản không nghe, cứ nhất mực cho rằng ta khiêm tốn, đó là phẩm đức của kỵ sĩ.”
"Vậy ngài nên nhận thua ngay khi cuộc đấu bắt đầu thì hơn.” Thomas đề nghị.
“Nhưng làm vậy, bao nhiêu vinh dự ta đã cố gắng xây dựng sẽ mất hết, mà gia tộc cũng sẽ vì ta mà hổ thẹn.” Nữ lãnh chúa chần chừ nói.
Nếu ngay từ đầu chủ động rút lui, còn có thể tìm lý do để biện minh, vãn hồi phần nào. Nhưng một khi cuộc đấu bắt đầu, lại nhẫn nhục nhận thua trước mặt nhiều người như vậy, tính chất sẽ hoàn toàn khác biệt. Đánh còn chưa đánh đã đầu hàng, đối với một kỵ sĩ luôn tự hào về lòng dũng cảm là một sự sỉ nhục vô cùng lớn. Đến lúc đó, nữ lãnh chúa không chỉ phải cân nhắc xem Hoàng đế bệ hạ sẽ nghĩ gì, mà còn phải lo rằng từ nay về sau liệu có ai còn để mắt đến nàng, để mắt đến gia tộc Arias nữa hay không.
Thấy thiếu nữ còn đang do dự, Thomas cũng gấp gáp, cắn răng nói, “Ngài còn nhớ Russ đại nhân chết như thế nào không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận