Làm Công Tiên Tri

Chương 716: Ngươi đi nhầm phương hướng

Chương 716: Ngươi đi nhầm đường rồi
Trong khoảng thời gian này, Lý Du dồn hết tâm sức vào việc phát triển, mở rộng Song Hưu giáo, nhìn dòng tín ngưỡng không ngừng tăng lên, hắn vẫn luôn cảm thấy như mình đã quên mất chuyện gì đó.
Cho đến khi hắn liếc nhìn lịch trên điện thoại, phát hiện đã là ngày 23 tháng 2, mới nhớ ra lúc này trường cấp hai cũng đã khai giảng.
Lý Du còn nhớ trước đó An Nghi Tâm từng xảy ra xung đột với mấy học sinh trong trường, mà đối phương lại người đông thế mạnh, Lý Du đã hứa sẽ giúp An Nghi Tâm dàn xếp chuyện này sau khi khai giảng.
Nhưng mấy ngày nay lại không thấy bóng dáng An Nghi Tâm đâu. Rõ ràng là mẹ nàng đã ký tên vào giấy đồng ý, thế mà sau đó An Nghi Tâm lại chẳng đến mấy lần.
Lý Du muốn gọi điện cho An Nghi Tâm hỏi thăm tình hình, nhưng chợt nhớ ra hai người dường như không lưu lại số điện thoại, tuy rằng An Nghi Tâm ở trên lầu, nhưng đi gõ cửa cũng không tiện.
Lý Du suy nghĩ một chút, lấy điện thoại và ví tiền từ trong túi ra, đặt lên bàn.
Sau đó hắn cởi quần áo, mở cửa sổ phòng ngủ, thi triển thuật biến hình, hóa thành một con chim én rồi bay ra ngoài.
Qua quá trình quan sát và luyện tập không ngừng, Lý Du hiện tại đã nắm vững những kỹ năng bay cơ bản của chim én. Hắn vỗ cánh rất nhẹ nhàng đã tới được căn hộ hai phòng ngủ nơi An Nghi Tâm và mẹ cô ở, Lý Du lượn nửa vòng phát hiện cửa sổ nhà vệ sinh đang mở, thế là liền bay vào.
Khi đáp xuống đã trở thành một con mèo Ba Tư màu đen.
Mèo Ba Tư nghe thấy tiếng xào bài mạt chược lạch cạch và tiếng cười nói từ một phòng khác vọng lại. Ngoài ra, trong không khí còn thoảng mùi thuốc lá.
Thế là nó nhíu mày như người, Lý Du biến thành mèo nên thị giác, khứu giác và thính giác đều được tăng cường ở những mức độ khác nhau, đây vừa là ưu điểm lại cũng là nhược điểm. Nó rất dễ bị tác động bởi những yếu tố xung quanh.
Phòng vệ sinh đang đóng, nhưng không sao, Lý Du chỉ cần một cú chạy lấy đà và bật nhảy là có thể dễ dàng ôm lấy tay nắm, sau đó nhờ trọng lực mà mở được cửa.
Mèo Ba Tư hé cửa ra một khe, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, không thấy ai, lúc này mới chạy ra từ phòng vệ sinh. Mục tiêu của Lý Du là phòng có tiếng mạt chược ở ngay sát vách. Cánh cửa phòng đó đang đóng chặt.
Lý Du ước tính thời gian, thuật biến hình của hắn có thể duy trì trong khoảng hai mươi phút, vì thế cũng không vội, trước hết nằm phục ở dưới ghế sofa trong phòng khách chờ một chút.
Kết quả ở đó lại phát hiện một chiếc tất chân và một chiếc quần lọt khe. Lý Du nhúc nhích thân thể, cách xa hai thứ đó một chút. Khoảng năm phút sau, cửa phòng mạt chược bị đẩy ra, một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, có chút bụng phệ đi ra từ bên trong, rất quen thuộc đi vào nhà vệ sinh rồi bắt đầu đi tiểu.
Lý Du tranh thủ lúc hắn ra ngoài nhìn thoáng qua, phát hiện bên trong có ba người, một nam hai nữ.
Trong đó người phụ nữ mặc đồ ngủ đang hút thuốc đối diện Lý Du trông rất giống An Nghi Tâm, chắc không ai khác chính là mẹ của An Nghi Tâm.
Người đàn ông đi vệ sinh hơi lâu một chút, ba người còn lại bắt đầu tỏ ra thiếu kiên nhẫn, liền thúc giục, thậm chí còn có người nói những câu đùa tục, khiến hai người còn lại cười ha hả.
Người đàn ông cuối cùng vội vàng rửa tay rồi lại ngồi xuống bên cạnh bàn đánh bài, và ngay khi bọn họ vừa chơi được một lúc thì cửa phòng lại bị người ta đẩy ra.
An Nghi Tâm cầm một cuốn sổ cúi đầu đi vào, đi thẳng đến trước mặt người phụ nữ mặc áo ngủ, “chép xong rồi, cần cô ký tên.”
Người phụ nữ vừa đánh bài vừa nói, “cứ để đấy đi, ván này đánh xong tôi sẽ ký cho.”
An Nghi Tâm đặt laptop lên cạnh bàn mạt chược, một người phụ nữ khác ở trên bàn bỗng nhiên nói, “ai da, mặt Tâm Tâm sao lại có một vết xanh tím thế kia, là đánh nhau với ai ở trường à? Như thế không tốt đâu, bạn học cùng lớp phải hòa thuận với nhau chứ.”
An Nghi Tâm cúi đầu nói, “không có, con tự đi đường không cẩn thận bị ngã.”
Nói xong, nàng lại lén liếc nhìn mẹ mình, người sau vừa đánh ra một cây bảy vạn, chỉ tập trung tinh thần nhìn bài trong tay, “bất cẩn thế, dưới tủ TV có dầu hoa hồng, tự xoa một chút đi.”
“Vâng.” An Nghi Tâm đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng, nhưng vẫn không ngăn được những tiếng cười đùa, tiếng bài mạt chược và tiếng va chạm trên mặt bàn.
Thế là An Nghi Tâm lại đeo tai nghe, quay người trở về phòng ngủ của mình.
Sáng sớm hôm sau, An Nghi Tâm thức dậy, mà trong phòng bên cạnh lại không có động tĩnh gì. An Nghi Tâm sớm đã không còn ngạc nhiên về điều này, mẹ cô thường xuyên đánh bài với mấy người bạn đến ba bốn giờ sáng, buổi sáng đương nhiên không thể dậy nổi.
An Nghi Tâm nấu cho mình một quả trứng gà, hâm nóng nửa cốc sữa bò, sau khi ăn xong thì đeo cặp sách đi xuống lầu.
Nhưng nàng không đến trường mà lại chuẩn bị bắt xe buýt sang trung tâm thương mại để nghỉ ngơi một ngày.
Kết quả đúng lúc này, một chiếc BMW dừng ngay bên cạnh nàng.
Lý Du hạ cửa kính xe xuống, nói với nàng, “ngươi đi nhầm đường rồi.”
An Nghi Tâm làm bộ không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
“Trốn tránh không giải quyết được vấn đề.” Lý Du giảm tốc độ xe, đi theo sau An Nghi Tâm, “lâu dần, cho dù mẹ của ngươi có vô tâm đến đâu cũng sẽ phát hiện ngươi không đi học. Đến lúc đó ngươi lại muốn giải thích thế nào với bà ấy, tiếp tục nói dối ngươi bị ngã à?”
An Nghi Tâm nghe được nửa câu sau thì sắc mặt cuối cùng cũng biến đổi, “sao ngươi biết ta bị ngã?”
Lần này Lý Du lại không trả lời câu hỏi của nàng, mà nói, “ta đã nói sẽ giúp ngươi giải quyết rắc rối ngày hôm đó, sao khai giảng ngươi lại không tìm ta?”
“Đó là trường học, người lớn như ngươi làm sao vào được.” An Nghi Tâm nói, “mà nếu ngươi động thủ với Trương Tĩnh Y và đám người kia ở bên ngoài trường, cảnh sát chắc chắn sẽ bắt ngươi, đây là chuyện của riêng ta, không cần phải liên lụy đến ngươi.”
“Không ngờ ngươi cũng khá là nghĩa khí.” Lý Du nói, “nhưng lo lắng của ngươi là thừa thãi, ta vẫn luôn là người tuân thủ pháp luật.”
An Nghi Tâm bĩu môi, “xì, hôm đó ta đã nhìn thấy ngươi trên sân thượng suýt nữa đánh chết Vương Khải và Tống Hiểu Phi rồi.”
“Đó chỉ là phòng vệ chính đáng.” Lý Du nói, “hơn nữa lần này đối mặt với đám trẻ vị thành niên, ta không thể dùng thủ đoạn bạo lực như vậy được.”
“Vậy ngươi định làm gì?” An Nghi Tâm cuối cùng cũng dừng bước.
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết thôi, lên xe đi, nếu không ngươi sẽ đến muộn mất.”
An Nghi Tâm do dự một lát, cuối cùng vẫn là mở cửa xe, ngồi vào.
Lý Du vừa lái xe vừa đọc một dãy số, “đây là số di động của ta, nhớ vào đi, sau này gặp rắc rối gì cũng có thể tìm ta. Còn cả chuyện hợp đồng chúng ta đã ký, nhớ rảnh thì tìm ta quay video ngắn nhé.”
An Nghi Tâm khẽ gật đầu một cái.
Khoảng nửa tiếng sau xe dừng trước cổng trường, An Nghi Tâm hít một hơi sâu, như thể sắp lên pháp trường mà mở cửa xe bước ra.
“Cố gắng học nhé.” Lý Du dặn dò phía sau lưng nàng, “những chuyện khác cứ để ta lo là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận