Làm Công Tiên Tri

Chương 890: Sau bữa ăn xây dựng đoàn đội

“Nếu công ty giải tán, các ngươi định làm gì?” Lý Du hỏi.
“Ta không biết rõ, có thể đi tìm khu dân cư làm bảo vệ, hoặc là nhân viên giao hàng.” Trương Hải nói, “Nhân viên giao hàng chắc là có chút tự do.” “Công ty thật sự muốn giải tán sao?” Khách Hiểu Hiểu mở to mắt nhìn.
“Không có, công ty sẽ không giải tán.” Lý Du nói, “Là các ngươi nói công ty muốn giải tán, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút theo các ngươi thôi.” “Vậy thì tốt rồi.” Khách Hiểu Hiểu nhẹ nhàng thở ra, “Thực ra tăng ca vẫn là thứ yếu, đầu năm nay có thể tìm được một nơi làm việc có thể ưỡn ngực ngẩng đầu thật sự rất khó.” Trương Hải cũng gật đầu phụ họa nói, “Đúng vậy, trước đó tôi làm ở công ty bán sữa bột trẻ em, ông chủ còn bắt tôi đem những thứ đồ xa xỉ đắt tiền đó bán cho người già ở khu dân cư gần đó, tôi trực tiếp đấm một phát gãy luôn cả xương mũi của hắn.” “Đúng đúng đúng, xã hội bây giờ không phải đang lưu hành một câu chuyện xưa sao,” Vương Quốc Vĩ vừa ăn cơm vừa nói, “Gọi cái gì mà trước làm người sau làm việc ấy, tổ trưởng của chúng ta cứ treo nó ở bên miệng, hắn là biết làm người lắm, nịnh bợ ông chủ lớn BA~ BA~ vang cả lên.” Trương Diên Lâm lúc này nói, “Này, các người nhất định phải nói chuyện này sao, còn có đứa bé ở đây đấy.” “A, xin lỗi.” Vương Quốc Vĩ gãi đầu, “Thực ra trên thế giới vẫn là người tốt tương đối nhiều, chỉ là người tốt rất khó làm ông chủ, chẳng phải có câu nói là 'tướng tài khó kiếm' sao?” “Không sao, ta đã sớm biết thế giới tồi tệ đến mức nào rồi, các ngươi không cần cố tình tô hồng nó.” An Nghi Tâm nói.
“Ngươi còn trẻ, vẫn còn cơ hội thay đổi vận mệnh của mình.” Khách Hiểu Hiểu nói, “Chỉ cần đừng đi nhầm đường như ta.” “Vậy cái gì mới là con đường đúng đắn?” An Nghi Tâm ngẩng đầu lên hỏi.
“Cố gắng học tập, tìm một công việc ổn định, hòa nhập với đại đa số, cố gắng phát ra cùng một tiếng nói, chấp nhận quy tắc của xã hội, mặc kệ nó có công bằng hay không, đó là điều mà người bình thường không có cách nào thay đổi được.” Vương Quốc Vĩ cũng nói thêm, “Đối với người bình thường, chỉ có một chuyện quan trọng nhất, chính là sống tốt cuộc đời của mình, chuyện còn lại đều là việc nhỏ không đáng kể, trong thế giới của người trưởng thành, đúng sai không quan trọng như vậy.” “Nhưng nếu như vậy chẳng phải sẽ sống rất vô vị sao?” “Đúng là như vậy đấy, nhưng đối với phần lớn người mà nói chỉ cần còn sống đã là chuyện không dễ rồi, phải dùng hết sức lực mới có thể, thì còn tâm trạng đâu mà cân nhắc có thú vị hay không.” Lý Du gắp một miếng cá vàng để vào bát của An Nghi Tâm, “Ăn cơm đi, đừng nghe bọn họ nói bậy.” Vương Quốc Vĩ ực mạnh một chai bia vào bụng, “Không sai, đây chỉ là mấy lời than vãn của một gã xã súc ngày nào cũng tăng ca tới mức thần trí mơ hồ thôi, hoàn toàn không cần để trong lòng, để tỏ lòng áy náy, ta đi lấy cho ngươi chai nước hoa quả nhé.” Nói xong hắn đứng dậy loạng choạng đi về phía tủ lạnh.
Khách Hiểu Hiểu nhận lấy chai bia của Trương Hải đưa tới, “Nói đến chuyện tăng ca, ta nhớ hồi đại học có một doanh nghiệp đến trường tuyển dụng, lúc đó ta đang học năm hai đại học, vì tò mò nên cũng chạy đến nghe thử.” “Cái cô HR kia có một phần ppt nói về nhân viên ưu tú, hình như là một học trưởng của trường ta.” “Nghe nói vị học trưởng kia cứ ở lì trong phòng làm việc, 24 giờ điện thoại luôn mở, phàm là tin nhắn của lãnh đạo đều lập tức hoàn thành.” “Sau đó còn như lập được kỷ lục tăng ca dài nhất công ty, liên tiếp hai năm ăn Tết đều không về nhà, chỉ mất bốn năm đã lên làm giám đốc.” “Lúc HR giới thiệu về việc này, đại khái là muốn chứng minh con đường thăng tiến trong công ty vô cùng thông suốt, nhưng lúc đó ta ở dưới vẫn nghĩ, những thứ này cũng có thể đem ra nói được sao, cái này không phạm luật à?” “Đó chắc cũng là lần đầu tiên ta nghe được cái gọi là tiếng than của xã súc.” Khách Hiểu Hiểu nhấp một ngụm bia nói, “Khiến một đứa còn là học sinh như ta rất là chấn động.” “Ta bị cấp trên quấy rối.” Trương Diên Lâm nói, “Hôm đó tăng ca đến khá muộn, người trong công ty đi gần hết rồi, sau đó cấp trên liền bảo ta đưa văn kiện đến phòng làm việc của hắn.” “Sau đó hắn liền hỏi ta có muốn thăng chức, tăng lương gì đó, còn giáo dục ta là mọi thứ đều có cái giá của nó, muốn leo lên trên cao thì phải biết thoải mái, sau đó thì bắt đầu sờ mó, động tay động chân, may là tối đó Lý Du cũng ở đó.” “Về sau Lý Du còn giúp ta báo cáo lên công ty, nhưng tên đó lại là người cốt cán của phòng, ông chủ lớn coi trọng hắn lắm, mà ta thì lại không có chứng cứ, cuối cùng liền cùng Lý Du cùng nhau xin nghỉ việc.” “Sau vụ đó ta nghỉ làm cả năm, còn phải đi điều trị tâm lý một thời gian.” “Tên đó tên gì, ta muốn đi dạy dỗ hắn một trận!” Trương Hải càng nghe càng tức giận, đập bàn đứng dậy nói.
“Không cần đâu, qua rồi.” Trương Diên Lâm vội nói, “Ngươi đánh hắn, lại phải đi ngồi tù, hoàn toàn không có lời.” An Nghi Tâm thấy Lý Du nãy giờ không nói gì, lại hỏi, “Chú thì sao, chú đi làm không gặp phải chuyện gì tức giận à, ngoại trừ chuyện của tỷ Diên Lâm lần trước.” “Đi làm là như vậy thôi, quen rồi thì sẽ tốt.” Lý Du nói.
“Cảm ơn câu an ủi vô lực của anh.” “Bài tập của ngươi làm xong chưa?” Lý Du hỏi.
“Vẫn chưa, nhưng sắp rồi, sao thế, cơm nước xong rồi còn hoạt động gì khác à?” “Có hoạt động gì cũng không liên quan gì đến ngươi, ngươi về nhà làm bài tập đi.” “A,” An Nghi Tâm liếc mắt, “Các ngươi vừa mới vẽ ra một tương lai khiến ta rất mong chờ, tràn đầy nhiệt huyết, anh cảm thấy sau khi về nhà tôi còn có tâm tình làm bài tập sao?” Vương Quốc Vĩ cũng nói, “Bây giờ thời gian còn sớm, chúng ta ăn cơm xong rồi làm gì tiếp theo, đi hát karaoke hay là chơi bài một lát?” “Ra ngoài hóng gió chút đi.” Lý Du nói, “Đi thăm hỏi bạn cũ luôn.” “Bạn cũ? Bạn cũ nào,” Khách Hiểu Hiểu hiếu kỳ nói, “Ta ở cái thành phố này có quen ai đâu.” “Cấp trên cũ của các người.” Lý Du nói, “Chúng ta đi thăm hỏi bọn họ đi.” Căn phòng im lặng trong vài giây, Vương Quốc Vĩ mới nói, “Hay là ngươi uống say rồi...….” “Không có, một lát ta lái xe, nên vừa nãy ta không uống rượu.” Lý Du chỉ vào chai bia trước mặt, phía trên khoen bật còn nguyên vẹn.
“Hay là do chúng ta uống say rồi, nên vừa nãy nghe nhầm?” Khách Hiểu Hiểu nói, “Vừa rồi anh nói là, anh muốn dẫn chúng ta đi tìm lão bản cũ của chúng ta đấy à?” Lý Du gật đầu, “Các người có thể nói thẳng trước mặt bọn hắn rằng bọn hắn là lũ khốn nạn.” Lúc này Vương Quốc Vĩ đúng là đã hơi say, vỗ bàn một cái nói, “Hay đó, trước tiên đến tìm lão bản của ta, mà ta cũng không biết cái tên vương bát đản kia ở đâu, tên khốn đó xưa nay không lộ địa chỉ cho bọn ta, chắc cũng biết mình làm nhiều chuyện thất đức, dễ ăn gạch đá.” “Không sao, ta cho người điều tra giúp ngươi, tìm được hắn rồi ngươi muốn xử lý hắn như thế nào?” Lý Du nói Vương Quốc Vĩ hai mắt đăm đăm, “Ta, ta muốn ép…… Ép hắn viết code, viết không ngừng ngày đêm, sau đó trước mặt mọi người mắng hắn viết ra một đống phân, đúng rồi, ta còn muốn chơi bóng rổ với hắn, lần trước hắn được quán quân, nhưng là do mọi người nhường hắn cả đấy thôi.” “Ta muốn cho hắn biết cái gì là cạnh tranh thể thao, tàn, tàn khốc.” “Không thành vấn đề.” Lý Du nói.
An Nghi Tâm mắt sáng lên, “Được đó nha, ta phải thừa nhận thế giới của người lớn có chỗ hấp dẫn đấy, cho ta đi chung với.” “Này này này, mấy người là nghiêm túc sao?” Trương Diên Lâm mở to mắt nhìn.
“Ta nghiêm túc.” Lý Du nói, “Xem như là hoạt động sau bữa ăn xây dựng đoàn đội đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận