Làm Công Tiên Tri

Chương 173: Mới rác rưởi

"Các ngươi có nghe không, tối qua hình như có người ở chỗ đập chứa nước trộm cá chình điện, còn làm kinh động cả cảnh s·á·t, cuối cùng đều b·ị b·ắ·t lại hết rồi." Lúc ăn điểm tâm, Chu Hi nói. "Hình như đúng là có chuyện đó," Tần Thâm sau đó cũng lên tiếng, "nghe nói là có du kh·á·ch nửa đêm đi dạo rồi báo cảnh." "Ôi, nửa đêm đi dạo á? Đúng là nhiều năng lượng thật….…. Hôm qua cả ngày đi tới đi lui, ta mệt gần ch·ế·t, về phòng là ngủ liền luôn, mở mắt ra đã chín giờ, Trương Diên Lâm còn không bằng ta, ta vừa đứng lên liền thấy nàng vẫn còn chảy cả nước miếng kìa." Chu Hi vừa bóc trứng gà vừa nói. "Đừng có ăn nói lung tung, ta đâu có giống ngươi, ngủ làm sao mà chảy nước miếng được chứ," Trương Diên Lâm nói xong lại nhìn sang Lý Du, ân cần hỏi han, "sao mắt của ngươi có quầng thâm vậy, là tối qua ngủ không được ngon giấc sao?" Tần Thâm nghe vậy hình như nhớ ra điều gì đó, áy náy nói, "tại ta, ta ngủ đôi khi hay ngáy, chắc tối qua đã làm ồn đến Lý Du….…. Sao ngươi không đ·á·n·h thức ta?" Câu cuối hắn quay sang nói với Lý Du. Lý Du liền đáp, "không sao, lúc đó ta cũng ngủ gần bốn tiếng rồi, hơn nữa lúc về anh còn phải lái xe, tất nhiên phải để anh ngủ ngon đã, tôi lên xe rồi ngủ bù cũng được." Chu Hi vừa g·ặ·m trứng gà trong tay vừa nói, "lão Tần, anh bị b·ệ·n·h rồi, phải chữa đi!" "Đợi khi nào ta có thời gian rồi tính sau." Tần Thâm định lấp liếm cho qua. "Xì, đúng là Thái Hoàn c·ô·ng thời nay." Chu Hi g·ặ·m xong trứng gà, chợt vỗ đùi cái bốp, quát lớn một tiếng, "ái da!" Tần Thâm giật mình, suýt nữa đánh rơi đôi đũa trong tay, "lại làm sao….…. Ngươi suốt ngày hở ra là lại giật mình, ta cảm giác sớm muộn gì cũng bị ngươi hù c·h·ế·t mất thôi." "Lý Du, ngươi nói đêm qua ngươi bị lão Tần ngáy ồn không ngủ được, vậy sau đó ngươi làm gì?" Chu Hi mắt sáng rực lên. "Đi ra ngoài đi dạo một vòng." Lý Du thản nhiên nói. "........" Tần Thâm và Trương Diên Lâm lúc này mới phản ứng kịp, hai người nhìn nhau, đồng thanh lên tiếng, "vậy thì chẳng phải tối qua người báo cảnh là ngươi sao?!" Lý Du gật đầu, "thấy thì báo luôn." "Vậy sau này chẳng lẽ chúng ta phải gọi ngươi là công dân Lý tiên sinh thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ sao, tiếp đó chẳng phải sẽ có đài truyền hình đến phỏng vấn ngươi luôn sao?!" Chu Hi hào hứng nói. "Nếu các ngươi cứ ồn ào như vậy, không chừng lát nữa sẽ có thật đó." "Sao vậy, đây là chuyện tốt mà, sao phải giấu diếm như vậy, biết đâu tin này đến được công ty của các ngươi, ông chủ các ngươi còn phải khen thưởng ngươi hết lời, để ngươi thăng chức tăng lương, từ nay lên đến đỉnh cao cuộc đời chứ." "Chuyện đó không có đâu, công ty của chúng ta xét thăng chức hoàn toàn minh bạch, chỉ dựa trên cống hiến thôi." "Oa, lãnh đạm thế cơ à? Vậy mà không xem xét đến đạo đức nhân viên hay cái gì tương tự sao." Chu Hi tỏ vẻ không hiểu. "Đó chỉ là tình huống lý tưởng của ngươi thôi, chứ thực tế là các tiêu chuẩn thăng chức càng mơ hồ, người ta càng có nhiều cơ hội thao túng, thường thường về sau lại sẽ biến thành xu nịnh cấp trên." Tần Thâm nói, "tất nhiên là, cái kiểu chỉ xem cống hiến này cũng có nhược điểm, đồng nghiệp lại càng giống như đối thủ chứ không phải là đồng đội, cho dù tài nguyên của một tổ nhỏ cũng rất khó để chia sẻ." "Chốn làm việc phiền phức thật đó, vẫn là một mình một người làm vẫn hợp với ta hơn, tuy mệt nhưng ít ra không có nhiều chuyện lung tung như thế." Chu Hi lầm bẩm một câu, nàng đã ăn xong điểm tâm, ném đũa xuống rồi đề nghị, "lát nữa chúng ta đi cưỡi ngựa nha, hôm qua trên đường về ta thấy có một cái chuồng ngựa, mình đến đó cưỡi ngựa một lát rồi cũng vừa đủ giờ về nhà luôn!" Tần Thâm và những người khác đều không có ý kiến, cả bốn người liền đi đến cái bãi ngựa nhỏ kia. Ai cũng thuê một con ngựa, hai cô gái thì đều chọn ngựa nhỏ, Tần Thâm và Lý Du đều chọn ngựa lớn hiền lành. Nghe chủ chuồng ngựa giảng giải qua những điều cần chú ý khi cưỡi ngựa, bốn người bắt đầu cưỡi thử, nhưng Lý Du chỉ cưỡi hai vòng là đã xuống ngựa rồi. Thứ này với Chu Hi và mấy người sống ở thành phố mà nói thì đương nhiên là mới lạ, nhưng đối với Lý Du lại là phương tiện đi lại mỗi ngày, chẳng khác nào xe đ·ạ·p. Vì điểm neo của hắn ở trên người Thỏ tiểu thư, nên mỗi lần hạ lâm hắn đều xuất hiện bên cạnh nàng, về sau còn phải cưỡi ngựa đi đến khu vực thuộc quyền quản lý của Song Hưu giáo. Có đôi khi gặp phải chuyện khác, hắn còn phải từ giáo đoàn cưỡi về Trà Bôi bảo, mỗi lần như thế cũng mất 6-7 tiếng đồng hồ. Vậy nên hiện tại Lý Du đã cưỡi đủ ngựa rồi. Hắn chỉ trông ngóng xem khi nào [Ếch Xanh Bảo Vệ Môi Trường] nhặt cho hắn một chiếc xe điện nhỏ, tốt nhất là loại mới xuất hiện theo tiêu chuẩn quốc gia, có thể chạy được trên 25km/h, như thế kết hợp với tấm pin mặt trời thì hắn đã có thể đổi xe đi lại rồi. Trong chuồng ngựa vì không chỉ có nhóm của Lý Du đến nên sau khi hướng dẫn một lát thì chủ chuồng ngựa đã phải đi phục vụ những vị kh·á·c·h khác. Lý Du thấy Trương Diên Lâm ở trên ngựa hình như hơi hốt hoảng, thế là liền sang tạm đóng vai một huấn luyện viên, giúp cô dắt ngựa, tiện thể chỉnh lại một chút dáng ngồi cưỡi ngựa của cô. Có người ở bên cạnh, Trương Diên Lâm lập tức an tâm hơn nhiều, cũng hơi ngạc nhiên, hỏi Lý Du, "ngươi còn học cưỡi ngựa sao?" "Cũng tại vì công việc thôi, không có cách nào khác." Trương Diên Lâm cứ tưởng trước kia Lý Du phục vụ cho nhà nào thích cưỡi ngựa, nên anh cũng đi học theo, vậy nên không hỏi nữa. Cả bốn người cưỡi ngựa tầm một tiếng đồng hồ. Dưới sự chỉ dẫn của Lý Du, Trương Diên Lâm dần dần cũng đã dám cho ngựa chạy chậm rồi. Cảnh này bị chủ chuồng ngựa thấy được, còn hỏi Lý Du có hứng thú làm ở chỗ anh hay không hoặc làm thêm, đại khái là coi Lý Du như mấy người yêu ngựa. Dù sao thì anh ta cũng không nghĩ rằng có thanh niên sống ở thành phố cưỡi ngựa đơn giản chỉ vì việc đi làm, mà lại còn coi Lý Du cưỡi giỏi như thế, chắc chắn là thường xuyên tự mình luyện tập. Vì vậy ông chủ này còn đưa ra điều kiện hấp dẫn Lý Du, nói chỉ cần làm ở chỗ anh thì những con ngựa trong chuồng Lý Du có thể tùy ý cưỡi, kết quả bị Lý Du từ chối khéo. Anh đâu có ý định trở thành kỵ sĩ, kỹ thuật cưỡi đủ dùng là được rồi, hơn nữa bây giờ dù kỹ thuật của anh được [kính râm trò chơi] đánh giá là lv1 nhưng Lý Du cảm thấy cũng không cần thiết phải tăng lên làm gì. Sau khi cưỡi ngựa xong, bốn người cuối cùng cũng lên đường trở về. Lý Du tranh thủ ngủ bù trên xe, khi tỉnh lại đã thấy mình đứng ở cổng tiểu khu, anh cùng ba người lần lượt tạm biệt, sau đó đeo túi đi xuống chiếc xe Volkswagen Tayron, kết thúc chuyến đi ngoại ô này. Lý Du nhân một ngày nghỉ rưỡi này, tạm thời gác công việc lại, để mình được thư giãn một chút, không biết có phải vì những việc anh làm vừa đúng theo giáo nghĩa của Song Hưu giáo hay không mà mà Thứ Bảy tối cao lại ban thưởng cho anh cách khống chế con rồng kia. Mà lúc Lý Du quay trở về khu vực quyền sở hữu của giáo đoàn thì còn nhận được một tin vui khác. [Ếch Xanh Bảo Vệ Môi Trường] trong hai ngày anh vắng nhà lại mang về được hai loại rác thải, trong đó quả nhiên có một loại phương tiện giao thông. Chỉ tiếc không phải xe điện nhỏ mà anh mong chờ, mà là một chiếc xe máy. Thân xe màu đỏ, yên màu đen, ở phía dưới chỗ ngồi còn có in hai chữ Tiền Giang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận