Làm Công Tiên Tri

Chương 622: Đặt vào ta đến

Chương 622: Đặt vào ta đến Ollie tay trái cầm một cái nỏ của người lùn, tay phải nắm lấy một cái búa đinh, hướng về phía trước đột nhiên nhảy lên một cái, tránh được một tên dã nhân tập kích bất ngờ từ phía sau lưng. Tiếp đó hắn xoay người, đem búa đinh đập vào sọ não tên dã nhân kia, trực tiếp làm đầu hắn bị sứt sẹo, choáng váng. Rồi sau đó, hắn lại bóp cò súng, tên nỏ găm trúng ngực một tên dân binh, lúc này Ollie phát hiện đội vệ binh của hắn cuối cùng cũng đã trở về.
Thân vương người lùn hơi tỉnh táo lại, hỏi: "Jerome nói tiếp thế nào, chúng ta nên phá vây theo hướng nào?"
Tên vệ binh lau vết máu trên mặt nói: "Tướng quân Cự Nhân nói đám người đế quốc kia chắc chắn sẽ ưu tiên chặn đường về nhà của chúng ta, nên tốt nhất đừng trốn về hướng tây. Hướng đông cũng không được, sẽ đi vào địa bàn của các quý tộc Tây Cảnh, dù gì chúng ta vừa giết chết tướng quân của bọn họ. Còn phía bắc thì địch nhân quá đông, cho nên tốt nhất là rút lui về phía nam trước, trốn vào rừng cây."
Ollie gật đầu nhẹ, điều này không khác mấy so với những gì hắn nghĩ. Nhưng câu nói tiếp theo của tên vệ binh lại khiến hắn ngẩn người: "Tướng quân Cự Nhân còn nói hắn sẽ dẫn người chạy về hướng tây, đánh lạc hướng đám người đế quốc, để tạo cơ hội cho chúng ta trốn thoát."
"Vậy ra là tên Jerome kia không có ý định sống sót trở về sao?" Ollie có chút nổi giận. "Chỉ vừa mới thua một trận mà đã tự trách bản thân đến như vậy, may mà bệ hạ vẫn tin tưởng hắn, giao cho hắn ba vạn đại quân, thế mà hắn lại ngay cả dũng khí cùng ta trở về nhận tội cũng không có!"
Ollie càng nói càng tức giận, thậm chí còn túm lấy râu mép của mình.
Nhưng nói đúng ra, thân vương người lùn đang hận Jerome không có tinh thần trách nhiệm bằng việc không cam lòng trước thất bại này. Đến khi lũ dã nhân làm phản, quân đội đế quốc giết đến trước mặt họ, Jerome và mọi người mới nhận ra mình đã bị gài bẫy, căn bản chẳng có dị quỷ nào. Đến tận bây giờ Ollie vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra với những quả cầu lửa, cột sáng và lũ chuột đầy đồi núi kia, còn vì sao đám người đế quốc có thể di chuyển tự nhiên trong đêm tối. Trận chiến này từ đầu đã vượt ra khỏi nhận thức của đám người lùn. Xét từ góc độ này, việc Jerome thất bại thực ra rất oan uổng, bởi vì nếu thay một người khác làm thống soái, kết quả đêm nay cũng không có gì khác biệt.
Ollie thở dài, hắn đã thấy cảnh rối loạn ở phía xa. Rõ ràng là Jerome đang dẫn tất cả tàn binh còn lại, phát động một cuộc tấn công tự sát bi tráng vào quân đội đế quốc. Ollie không bỏ lỡ cơ hội này, hắn không dám mang theo quá nhiều người, chỉ cùng bảy tên thân tín cùng lên ngựa, phi về hướng ngược lại.
Nhưng vị thân vương người lùn vừa đi được một quãng thì bị một chiếc máy bay không người lái theo dõi. Hưu Sĩ, người điều khiển chiếc máy bay không người lái, đã chú ý đến hắn từ sớm. Hưu Sĩ dù không biết rõ Ollie là ai, nhưng cũng có thể thấy được khí chất bất phàm của người lùn này, hơn nữa vũ khí và khôi giáp của hắn so với chiến binh người lùn bình thường cũng lộng lẫy hơn. Xem ra ít nhất cũng là một sĩ quan. Ollie không chạy thì thôi, càng chạy càng làm hắn trở thành mục tiêu trọng điểm. Cũng giống như mấy tên tội phạm vượt ngục trong phim Hollywood bị trực thăng cảnh sát tóm được, đèn pin công suất lớn của máy bay không người lái cứ bám riết lấy Ollie.
Trước mắt Ollie chỉ toàn một màu trắng xóa. Thân vương người lùn cố sức thúc ngựa, liều mạng phi nước đại. Đám thân vệ của hắn cũng một mực không rời nửa bước, đi theo bên cạnh. Tuy số lượng ít, nhưng võ nghệ của bọn họ lại rất cao cường, thế mà thật sự giết được một con đường máu trong đám người. Một lát cũng không có ai có thể tiếp cận bọn họ, thậm chí ngay cả những mũi tên bay đến, găm vào bộ khôi giáp được những người thợ thủ công tỉ mỉ rèn đúc cũng bị bắn văng ra.
Ngay lúc này, Ollie nghe thấy một tiếng hét lớn: "Đặt vào ta đến!"
Trong trận chiến này, Irea tuy là người nắm quyền chỉ huy phe đế quốc, nhưng thực ra phần lớn mọi việc đều đã được sắp xếp trước khi chiến đấu. Không gian phát huy cho nàng cũng không nhiều. Hơn nữa, vì để đảm bảo an toàn, Lý Du cũng không cho phép nàng trực tiếp xông pha chiến trận, nữ lãnh chúa chỉ có thể ở phía sau xem náo nhiệt, chỉ huy mấy chiếc máy bay không người lái. Tuy nhiên, đến khi đại cục đã định, những người lùn bắt đầu tan tác toàn diện, cô Thỏ nhỏ lại có chút ngồi không yên. Vừa thấy Ollie cùng thuộc hạ của hắn xông tới chỗ này, nữ lãnh chúa liền vui mừng nhướn mày, không kìm được hô lên câu "đặt vào ta đến".
Nói xong, nàng lại nhìn trộm Lý Du một cái. Tiên tri Song Hưu gật đầu, cô thiếu nữ lập tức không chờ được nữa mà lấy khẩu súng kíp ngắn của mình ra. Nàng bảo đám thị vệ đứng trước mình đều tránh ra, giơ súng ngắm một lúc. Đến khi khoảng cách giữa hai bên còn chừng năm mươi bước thì nàng bóp cò súng. Nhưng phát súng này lại không trúng mục tiêu. Nữ lãnh chúa ảo não vỗ đùi, hơn nữa tiếng súng còn làm thân vương người lùn giật mình. Trong lòng hắn dấy lên một cảm giác nguy hiểm vô hình, vội vàng quay đầu ngựa, chuẩn bị rời khỏi khu vực nguy hiểm này. Lúc này việc nạp đạn và thuốc nổ đã không còn kịp nữa. Ngay lúc nữ lãnh chúa cho rằng mình đã lỡ cơ hội thì lại nhận được một khẩu súng khác từ Lý Du: "Dùng cái này đi."
Nữ lãnh chúa không khỏi vui mừng, vỗ ngực đảm bảo nói: "Lần này ta nhất định sẽ không bắn trật nữa!" Và nàng quả nhiên nói được làm được. Phát súng thứ hai đã trúng mục tiêu, bắn Ollie ngã xuống từ con ngựa thấp chân của hắn. Ngay sau đó, lính đế quốc xung quanh ùa lên, bắt tất cả những người lùn còn lại.
Tom tiến lên, kiểm tra Ollie vừa ngã xuống đất. Hắn phát hiện Ollie không chết, thậm chí còn chẳng bị thương nhiều, bộ khôi giáp trên người hắn đã giúp hắn cản viên đạn. Chỉ là lúc ngã xuống thì bị đập đầu, ngất đi. Về sau, sau khi thẩm vấn các tù binh người lùn khác, mọi người mới biết tên sĩ quan người lùn bị bắt kia lại chính là một thân vương. Nữ lãnh chúa còn chưa kịp vui mừng thì lại có một tin tức tốt khác truyền đến.
Vị chủ soái của đại quân người lùn, Cự Nhân Jerome, vừa nãy cũng đã bị vây bắt. Tuy nhiên, tính khí của viên tướng người lùn cũng rất cương liệt. Thấy sắp bị bắt, thế mà lại chọn rút kiếm tự vẫn. Với cái chết của Jerome, đám người lùn bại trận càng nhanh, hoàn toàn mất ý chí chiến đấu.
Cô Thỏ nhỏ đã phát động trận quyết chiến vào lúc rạng sáng, và trận chiến liên tục diễn ra cho đến tận buổi chiều ngày hôm sau mới hoàn toàn kết thúc. Sau khi kiểm kê, trận chiến này đã giết hơn chín ngàn người lùn, bắt được một vạn hai ngàn tù binh. Còn lại khoảng năm, sáu ngàn người mất tích. Cũng chẳng còn cách nào, dù gì đây cũng là một cuộc tập kích đêm, dù có đèn pin cường quang, tầm nhìn vẫn sẽ bị ảnh hưởng. Hơn nữa xung quanh đây còn có rất nhiều núi rừng, có người nhân cơ hội bỏ trốn cũng không có gì lạ. Ngược lại những mục tiêu quan trọng đều đã bị bắt. Còn về phần những người lính bình thường thì Thỏ nhỏ cũng không để ý lắm, đã phái kỵ binh đi đuổi bắt, bắt được bao nhiêu thì bắt. Đến nỗi máy bay không người lái, bao gồm cả rương pin dự phòng mà Lý Du mang đến cũng đã hết điện, tạm thời cũng không phát huy được tác dụng gì. Chỉ còn chuột Greta vẫn đang giúp tìm người.
Để tránh đêm dài lắm mộng, cô Thỏ nhỏ quyết định ngay lập tức áp giải những tù binh này về lại Tây Cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận