Làm Công Tiên Tri

Chương 447: Còn sống, mới có thể vì ta chủ hiệu lực

"Ta thấy khiếu hài hước của mình không thể so với ngươi." Ferdinand nói.
"Vì sao lại nói vậy?"
"Bởi vì ngươi thế mà định tự mình đi tham gia đại hội luận võ." Gia chủ gia tộc Báthory nhìn nữ lãnh chúa từ trên xuống dưới, lắc đầu nói, "cái này cũng quá tùy tiện."
"Ngươi nghe ai nói vậy?" Irea nghe thế liền nhíu mày, chuyện Hoàng đế bệ hạ muốn nàng xuống đấu võ trường, cho dù ở Lục Dã cũng chỉ có một số ít người biết.
Hơn nữa, những người kia đều là người nữ lãnh chúa tin tưởng, nàng cũng không đem tin tức này nói cho những người khác.
"Ta cũng chỉ mới đến Hồ Trung thành thì nghe người ta nói, mà tin tức này lan truyền rất nhanh, không chỉ ở Hồ Trung thành."
"Ta đã phái người đi hỏi thăm những người từ nơi khác đến, bọn họ cũng nói gần đây hai ngày cũng nghe thấy lời đồn tương tự, rất có thể phía sau có người cố tình thổi phồng, đúng rồi, gần đây ngươi có đụng chạm với ai không?"
"Ta đụng chạm không ít người, nhưng ta đoán được là ai làm, những lời đồn đó nói ta thế nào, nói ta cuối cùng cũng chỉ là đàn bà, dưới hông không có thứ kia của đàn ông, nhát gan sợ chiến sao?"
"Còn tệ hơn thế." Ferdinand nói, "bọn họ nói ngươi là anh hùng Tây Cảnh, nhất định sẽ vì vinh dự Tây Cảnh mà chiến, ở đại hội luận võ đánh bại hết thảy đối thủ cạnh tranh."
"À....."
"Bây giờ danh tiếng của ngươi ở Tây Cảnh đang lên, trực tiếp bôi đen ngươi là kẻ hèn nhát sẽ không có nhiều người tin, cho nên kẻ tung tin đồn này dùng phương pháp trái ngược, thêm cho ngươi một mồi lửa."
"Nếu sau đó ngươi không làm được, vậy thì những danh vọng ngươi có bây giờ không chỉ là tan thành mây khói, mà về sau còn có thể biến thành trò cười."
"Cái này gọi là càng leo cao càng ngã đau." Jude chen vào nói.
"Đúng là đạo lý đó." Khi Ferdinand nói râu cũng lay động theo.
"Vậy ngươi có đề nghị gì không?" Nữ lãnh chúa hỏi.
"Đề nghị của ta là coi chừng bị lừa."
"Coi chừng bị lừa?"
"Đúng, thời điểm này tuyệt đối không được để đối phương khiêu khích, bởi vì bất kể người tung tin đồn là ai, hắn hiển nhiên đều mong ngươi có thể tham gia cuộc thi đấu luận võ này, nếu ngươi bị hắn làm cho mất lý trí, thì đó chính là điều hắn muốn thấy."
"Yên tâm, ta sẽ không để bị mấy trò quỷ vụng về đó lừa."
Thỏ tiểu thư nói xong thì thấy không khí xung quanh có chút kỳ lạ, không khỏi nghi hoặc hỏi, "Sao thế, sao mọi người đều nhìn ta vậy, ta trông giống như kiểu người không kiềm chế được tính khí sao?"
"Ngươi nói ta giống cha ngươi, vậy ngươi có biết người khác đánh giá ngươi như thế nào không?" Ferdinand lo lắng nói.
"Mọi người đều nói Irea tiểu thư của gia tộc Arias giống như đúc cha nàng, bọn họ đều yêu ghét rõ ràng, thích thì báo thù, mà không biết sợ hãi."
"Đừng có luôn dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta không phải là bé gái, làm lãnh chúa một năm bây giờ ta đã trưởng thành rất nhiều." Irea nói, "Chúng ta vào thành đi, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường."
"Merlin tiên tri lần này không đi cùng ngươi sao?" Ferdinand vừa đi về hướng thành vừa hỏi.
"Hắn sẽ xuất hiện khi ta gặp phiền phức, giống như những lần trước, nhưng hiện tại chúng ta đang đi đường, hắn cũng muốn nhân cơ hội xử lý chút chuyện bên Thần Quốc."
Ferdinand nghe vậy trầm mặc một hồi, lại nói, "mối liên hệ giữa hai người... dường như rất mật thiết."
"Mật thiết? Không, ta không biết dùng từ này để hình dung quan hệ giữa ta và Merlin, chúng ta còn trên mức đó một bậc, ta đi đến đâu thì nhất định hắn sẽ đến đó, chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách rời."
"Ờm....Thôi được, nghiêm chỉnh mà nói giữa chúng ta cũng biết sẽ tách ra một khoảng thời gian, nhưng bình thường sẽ không quá dài, hơn nữa lần tới Merlin khẳng định sẽ xuất hiện bên cạnh ta."
"Hắn là người mà ta tín nhiệm nhất sau khi cha ta qua đời, là cố vấn của ta, là bạn bè, đạo sư của ta, là y sư chăm sóc ta...."
"Nhờ ngươi gửi lời hỏi thăm của ta tới hắn." Gia chủ gia tộc Báthory nói vậy.
"Ngươi có thể tự mình nói chuyện với hắn mà, về sau khi chúng ta lên đường chắc chắn ngươi sẽ thấy hắn."
Bởi vì chỉ là đi ngang qua Hồ Trung thành, cả bọn nghỉ ngơi chỉnh đốn trong thành nửa ngày, Thỏ tiểu thư không muốn tiếp tục đi giao thiệp với người của gia tộc Mariel, tham gia mấy buổi tiệc tối gì đó, thế là nàng cho người thu cờ xí hình thỏ của gia tộc sớm.
Nhưng mà không ngờ rằng hành động này lại gây ra rắc rối mới, đám hộ vệ thủ thành đã chặn bọn họ lại, không cho vào thành.
Cuối cùng, phải nhờ Ferdinand ra mặt làm chứng, thì nữ lãnh chúa mới thuận lợi vào thành.
"Kỳ lạ, trước đây ta nghe người ta nói Hồ Trung thành rất cởi mở, cho dù là mang theo áo giáp, đeo vũ khí, chỉ cần số lượng người không nhiều lắm, thì cũng không bị cản vào thành."
"Đó là trước đây, hiện tại tất cả các lãnh chúa của Tây Cảnh đều đang phòng bị cuộc tấn công của Herodotos và Huyết Nguyệt hội của hắn, nên việc kiểm tra khi vào thành sẽ nghiêm hơn trước nhiều." Ferdinand giải thích.
Sau đó, hắn lại nhìn Jude.
"Còn chuyện gì sao?" Thanh âm của Jude vang lên sau lớp mặt nạ.
Để không làm những người bình thường trong thành hoảng sợ mà dẫn đến phiền toái, hắn còn chưa vào thành đã mang bộ mặt nạ sắt kia lên, để che đi vết sẹo trên mặt.
"Mọi người tốt nhất là có thể gói kỹ đồ trên cổ tay lại, hoặc là tạm thời tháo xuống đi." Gia chủ gia tộc Báthory đề nghị.
Hắn nói là vòng silicone ở trên tay của đám người Jude.
Vì tiện lợi lại có độ nhận diện, Lý Du đã phát cho mỗi tín đồ hoàn thành nghi thức nhập giáo một cái, cũng là dấu hiệu thân phận của bọn họ.
Dân cư ở các thành trấn lớn của Tây Cảnh trừ Lục Dã ra, thì hầu như đều là tín đồ của Pythia, mà quan hệ giữa Ngân Nguyệt giáo hội và Song Hưu giáo lại rất căng thẳng.
Cho dù không tính đến Herodotos cùng Huyết Nguyệt hội do hắn lãnh đạo, thì cùng là tín đồ của nữ thần, người dân của Thứ Bảy cũng có một sự bài xích mơ hồ.
Phó đoàn trưởng Hắc Khuyển Vệ cũng không do dự quá lâu, liền gỡ vòng tay xuống cất đi.
Và có hắn dẫn đầu, mấy vệ binh chó đen kia cũng bắt chước theo, rối rít tháo vòng tay ra, đến nỗi những Hưu Sĩ kia, họ mang theo radio, vốn là muốn ẩn nấp vào trong trấn.
Mệnh lệnh của Lý Du với họ là phải hành sự khiêm tốn, không được để lộ thân phận, cho nên khi họ rời Lục Dã căn bản là không có đeo vòng tay.
Ferdinand thấy thế trên mặt hiện lên một tia khác lạ, mặc dù hắn nhắc nhở Jude, nhưng thật ra là cũng không quá mong đợi.
Bởi vì hắn biết các kỵ sĩ thường xuyên hô vang khẩu hiệu vinh dự tức là mạng ta, đối với những tín đồ thành kính thì tín ngưỡng còn quan trọng hơn cả sinh mạng.
Mà hành động của đám Hắc Khuyển Vệ lúc này lại khiến hắn hơi ngạc nhiên.
Jude cho ra một giải thích vô cùng đơn giản, "còn sống, thì mới có thể phục vụ cho chủ nhân của ta."
Irea là người cuối cùng tháo vòng tay ra, nàng cất kỹ chiếc vòng tay đỏ một cách cẩn thận vào trong người, rồi mới theo Ferdinand đi về hướng lữ quán.
Kết quả, ngay cửa lữ quán, mọi người của Lục Dã đã thấy mấy chiếc xe tù từ trước mắt bọn họ chạy qua, trong xe tù không chỉ có thanh niên trai tráng mà còn có cả phụ nữ, trẻ em và người già.
Số lượng người hơn cả trăm.
Tình huống của bọn họ nhìn rất tệ, rõ ràng là đã bị giày vò rất lâu, không ít người đều bị mất tay mất chân, trông thoi thóp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận