Làm Công Tiên Tri

Chương 482: Anh hùng của ta

Chương 482: Anh hùng của ta Heloise vốn chỉ là tùy tiện cảm khái một câu, không ngờ Irea nghe xong lại nói, “nếu ngài thật sự muốn xem thì ta có thể đưa ngài một bộ chân dung con rồng kia.” “Chân dung?” “Không sai, bức họa kia khác với chân dung bình thường, nó giống y như thật.” “Giống y như thật, lời này có vẻ hơi quá rồi, ngay cả đại sư Christia cũng không dám chắc chắn như vậy.” Hoàng hậu xem thường nói.
“Là thật đấy, bức họa đó do tiên tri Merlin dùng Thánh khí của Song Hưu giáo tạo ra, nó nắm giữ màu sắc tiên diễm chưa từng có và độ chân thực gần như vô hạn.” “Ồ?” Heloise nghe vậy cuối cùng cũng có chút hứng thú, “Vậy tiên tri Merlin kia cũng là một nghệ sĩ sao?” “Ừm, chắc là có thể xem vậy.” “Có lẽ khi nào rảnh rỗi ta cũng nên đi thăm hỏi hắn một chút.” Hoàng hậu nhận ly rượu nho từ tay thị nữ, lại ra hiệu cho nữ lãnh chúa rót thêm một ly.
“Ta không có hứng thú với đánh đánh giết giết, nghệ thuật vẫn thú vị hơn, đáng tiếc trong tòa thành này lại không có mấy người thực sự hiểu nghệ thuật.” “Ấy, hình như ta nghe nói bệ hạ cất giữ rất nhiều tác phẩm của đại sư.” Hoàng hậu phì cười, “Edwards sưu tầm tác phẩm nghệ thuật giống như đi săn vậy, hắn giết hết những con vật nào có thể di chuyển trước mắt, không phải vì bộ da của chúng, hoặc là thịt của chúng.” “Đây chỉ là một cách khoe khoang nguyên thủy, thể hiện sự dũng mãnh của đàn ông, là biểu tượng của quyền lực. Hắn giết những con vật đáng thương kia không phải vì hắn muốn giết chúng, mà vì hắn có thể giết chúng.” “Những tác phẩm nghệ thuật trong lâu đài cũng vậy, hắn thậm chí còn không phân biệt được sự khác nhau giữa phong cách nghệ thuật Thời kỳ Bóng Tối và Bataf.” “Lần gần nhất hắn tiếp xúc với nghệ thuật có lẽ là lần say rượu dùng «Anh Dũng Người Quyết Đấu» để chùi đít, nhưng cũng không sao, ngược lại ta cũng không thích bức họa đó.” Heloise nói xong uống một ngụm rượu nho trong tay.
Còn Thỏ tiểu thư lại một lần nữa rơi vào trạng thái đơ người, nghĩ loại chuyện này mình nghe có được không?
Nàng đã đọc qua một vài cuốn tiểu thuyết, trong đó những người nghe được bí mật cung đình thường không có kết cục tốt đẹp.
Cũng may lúc này một thị nữ đi đến, ngắt ngang câu chuyện của hai người.
Nàng trước hướng Hoàng hậu hành lễ, sau đó lại nói với nữ lãnh chúa là Hoàng đế bệ hạ đã rời giường, nghe tin người được phong là Đồ Long anh hùng đến nên rùm beng lên đòi gặp Irea.
Hoàng hậu nghe vậy nói, “việc của bệ hạ là quan trọng nhất, đã vậy thì cô mau đi nhanh đi.” Dừng một chút nàng lại bổ sung, “ấn tượng của hắn về ngươi rất tốt, mấy ngày trước hắn vẫn còn nhắc đến ngươi, cho nên lần này gặp mặt ngươi đừng quá căng thẳng, có gì thì cứ nói thẳng, nhưng nhớ kỹ, đừng nhắc đến các giáo phái khác trước mặt hắn, hoặc là danh hiệu của những người truyền giáo khác.” “Ta tin trước khi đến Sư Tâm bảo ngươi đã nghe nói rồi, hiện tại bệ hạ xem tư tế Cornelia là tâm phúc tín nhiệm nhất, đồng thời vô cùng thành kính tín ngưỡng vào Nữ Thần Sinh Mệnh, nghe theo lời Cornelia như Hoàng hậu vậy.” “Cảm ơn lời nhắc nhở của ngài, Hoàng hậu Heloise.” Nữ lãnh chúa nói.
Heloise phất tay, ra hiệu Irea có thể đi, còn mình thì lại cúi người ngắm những bông Thỉ Xa cúc trong vườn.
Nữ lãnh chúa đi vài bước, lại quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy ánh nắng ban mai chiếu lên người Hoàng hậu tinh linh, tôn lên dáng vẻ nàng càng thêm quyến rũ.
Irea thoáng có một ảo giác, dường như phía sau Heloise lúc nào cũng có thể mọc ra một đôi cánh, mang theo nàng bay khỏi pháo đài này.
Cho đến khi thị nữ dẫn đường phía trước ho nhẹ một tiếng, Thỏ tiểu thư mới như từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng đi theo.
“Ta tên Keeley, bọn họ hay gọi ta là Keeley Yêu Cười.” “À, ta là Irea, rất vui được biết ngươi, Keeley.” Nữ lãnh chúa nói.
“Ta biết cô là ai, ta rất ngưỡng mộ cô, thực ra không chỉ mình ta đâu, trong lâu đài có rất nhiều thị nữ cũng rất ngưỡng mộ cô, cô là nữ kỵ sĩ thứ tư của đế quốc.” “Chúng ta đều hi vọng cô sẽ đạt được thứ hạng cao trong đại hội luận võ sắp tới, chúng ta sẽ cổ vũ cho cô.” Keeley Yêu Cười nói.
“Cái này…...” Thỏ tiểu thư hơi ngượng ngùng, “ta, ta còn chưa chắc chắn sẽ tham gia đại hội luận võ.” “Sao thế, cô cảm thấy không có đối thủ xứng tầm sao? Cũng phải, cô là Nhục Sơn nổi danh, một mình giết chết ác long, người bình thường cô chắc chắn không để vào mắt rồi.” “Nhưng nghe nói lần này đại hội luận võ vẫn có không ít cao thủ, không chỉ có người thú và nhân loại, bên phía tinh linh và người lùn cũng có những người rất lợi hại, ngoài ra còn có vài người nước ngoài, nhìn rất bí ẩn, không ai biết họ có bài tẩy gì…...” “Bệ hạ nói, dù thế nào đi nữa, chúng ta nhất định phải đảm bảo người giành chức vô địch cuối cùng là người của đế quốc ta.” Nữ lãnh chúa cảm thấy thị nữ trước mặt không nên gọi là Keeley Yêu Cười, mà phải gọi là Keeley lắm mồm mới đúng.
Bởi vì cô nàng luyên thuyên không ngừng trên suốt đường đi, mà Thỏ tiểu thư chỉ có thể ậm ừ cho qua.
Mãi mới tìm được cơ hội chen vào hỏi, “bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?” “Phòng ngủ của bệ hạ, ngay phía trước thôi.” Keeley vừa nói vừa chỉ về phía trước, một căn phòng có hai ngự lâm thị vệ canh gác.
Hai người còn chưa vào cửa đã nghe thấy một tiếng hét của nam nhân từ bên trong vọng ra, “cái tên nhóc con của nhà Rosal·es đâu rồi, lại đi hú hí với thị nữ nào trong lâu đài à? Sao còn chưa đến rót rượu cho ta?” “Bệ hạ, ngài không phải tối qua đã sai hắn đi tìm cóc đỏ ba chân cho ngài sao?” Chủ quản cung vụ nói.
“Cái gì, ta có nói câu đó sao?” “Có, ngài nói đó là thần dụ của nữ thần dành cho ngài, muốn Walder phải đi xử lý ngay lập tức.” “Chết tiệt, đừng quan tâm đến con cóc ba chân đó, tư tế Cornelia sẽ giúp ta xử lý chuyện này, mau gọi Walder về, không có ai rót rượu ta chiêu đãi nữ anh hùng của ta kiểu gì?” Người đàn ông đang nói, thì thấy Keeley và Irea đã đến ngoài cửa.
Nữ lãnh chúa nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ còn đang được người phục dịch mặc quần áo, vội vàng quay mặt đi.
“Tôi có thể đến muộn hơn.” “Không, ta có cởi trần đâu mà cô phải sợ?” Hoàng đế nói, xong lại thúc giục nội vụ quan mặc quần áo cho mình.
“Nhanh lên, ta chỉ là tiếp nữ anh hùng đến yết kiến, có phải người ngoài đâu mà cần rườm rà vậy, mau mặc giày cho ta, mấy tên phiền phức các ngươi có thể biến đi được rồi.” “Vâng, bệ hạ.” Nội vụ quan dừng tay chỉnh áo choàng, quỳ một chân xuống đất nhanh chóng xỏ giày cho Edward II.
Sau đó hắn cùng những người khác trong phòng rời đi.
“Irea!” Hoàng đế bệ hạ tiến lên hai bước, cho nữ lãnh chúa còn đang ngơ ngác một cái ôm đầy nhiệt tình, “anh hùng của ta, cuối cùng thì ngươi cũng đến!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận