Làm Công Tiên Tri

Chương 685: Tay Đàn Hạc tiệc cuồng hoan

Chương 685: Tiệc cuồng hoan ở quán Rượu Tay Đàn Hạc Sharjah cùng những người khác khăng khăng muốn vào thành, may mà cuối cùng vẫn chấp nhận đề nghị của Assyria, chọn lúc đêm tối mới lên đường.
Mọi người đều khoác áo choàng kín đầu, từ nơi Assyria dò la trước đó chọn được một quán rượu. Những người còn lại lúc này mới bay lên không trung, tránh khỏi cung thủ trên tường thành và lính tuần tra trên đường phố, thuận lợi đến được quán rượu mang tên Tay Đàn Hạc kia.
Nơi này ngoài rượu ngon ra, nổi danh nhất là món bánh thịt heo mật ong, ai ăn qua cũng đều khen ngợi, việc làm ăn của quán cũng rất náo nhiệt.
Khi Sharjah và đồng bọn đến nơi, bên trong quán rượu không lớn đã có hơn ba mươi người ngồi.
Có người đánh bài, có người uống rượu, còn có người đang nói chuyện phiếm, liếc mắt đưa tình với các cô phục vụ.
Nhưng khi đám người gù lưng này xuất hiện, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, nhưng không ai phát ra tiếng cười.
Bởi vì chỉ cần người không mù đều nhìn ra được thân phận đám người này không hề đơn giản, ai nấy đều mang theo vũ khí, mặc giáp da, sắc mặt khó coi, trên người còn mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.
Đặc biệt là cái lưng gồ có vẻ khoa trương kia, cộng thêm những tin tức nghe được gần đây, rất khó không khiến người ta suy đoán.
Sharjah cùng người khác vẫn một bộ dáng rất nhẹ nhàng, vì đến khá muộn, trong quán không còn bàn trống, nên Balaam đi thẳng về phía đội lính đánh thuê kia.
Hắn không nói gì, chỉ đứng trước mặt đám người đó, khinh miệt trừng mắt những tên lính đánh thuê kia.
Trong đó có một kiếm sĩ còn trẻ có chút không chịu được vẻ ngạo mạn vô lễ của Balaam, liền định cho đối phương một bài học.
Nhưng hắn còn chưa rút kiếm, đã bị lão đội trưởng đè tay lại, lão đội trưởng hướng Balaam cười nói: "Nếu các vị thích cái bàn này thì cứ ngồi, vừa vặn chúng tôi cũng no rồi."
Balaam không có bất kỳ phản ứng nào.
Kiếm sĩ trẻ lại nổi nóng, nhưng đội trưởng và những người khác đã đứng lên, không nói một lời, cúi đầu bước ra ngoài.
Nhưng khi bọn họ đi đến trước cửa, lại phải dừng bước, vì đám người gù lưng cũng không nhường đường.
Hơn nữa điều khiến lão đội trưởng càng thêm sợ hãi chính là một người trong đó khoác áo choàng rất tùy tiện, thậm chí còn có thể nhìn thấy phía dưới lờ mờ lộ ra lông vũ.
Vận may hôm nay của bọn họ không tệ đến vậy chứ.
Những Dực tộc mọc cánh không phải đang vây khốn Vương Đô sao, sao lại xuất hiện ở trấn Liệp Khuyển này? Nơi này có mục tiêu gì đáng để bọn chúng quan tâm sao?
Vô số ý nghĩ vụt qua trong đầu gã lính đánh thuê, sau đó liền nghe một người trong số đó lên tiếng.
“Chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn đến đây ăn một bữa cơm mà thôi, mọi người không cần căng thẳng, bất quá…..."
Lời của Assyria đột nhiên đổi hướng: "mấy người bạn của ta lúc ăn cơm rất ghét người đi lại xung quanh, nên mong mọi người cứ ngồi yên tại chỗ, tạm thời không nên rời khỏi quán."
“Cái này cũng quá bá đạo rồi, mà chỗ ngồi của chúng ta vừa mới bị các người cướp mất…..."
Lời kiếm sĩ trẻ còn chưa dứt, liền bị lão đội trưởng ngắt ngang, gật đầu nói: “Vậy cứ làm như thế đi."
Trong quán rượu lúc này vang lên tiếng cười nhạo, một gã say mở miệng nói: "Đoàn lính đánh thuê Cây Sồi Vàng thế mà sợ sệt như vậy, bị người cướp chỗ ngồi cũng không dám hé răng."
Lão đội trưởng chưa kịp nói gì, gã say đã bị người ngồi cùng bàn bịt miệng: "Ngươi mẹ nó nói ít thôi, lão Buck."
Thấy đoàn Cây Sồi Vàng vốn mạnh nhất cũng phải nhượng bộ, hai bàn xung quanh lúc này cũng lặng lẽ đứng dậy, nhường chỗ, sau đó cùng nhau đi tới một góc tường.
Sharjah rất hài lòng, đi đến ngồi xuống cạnh bàn, các chiến sĩ Dực tộc khác cũng nhao nhao ngồi xuống, trong chốc lát đã cười nói vui vẻ.
Assyria bảo lão bản mang lên mấy thùng rượu ngon, lại gọi thêm mười mấy phần bánh thịt heo mật ong nổi tiếng của quán, cùng một vài món ăn kèm.
Đợi khi rượu và đồ ăn được mang lên hết, Sharjah cùng đồng bọn không coi ai ra gì, ăn uống như hổ đói.
Quán rượu nhanh chóng khôi phục náo nhiệt, chỉ là những người ở bàn khác đều im lặng, có người ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn ra phía cửa sổ, cảm thấy vô cùng dày vò.
Cũng may Sharjah cuối cùng cũng đã ăn no, mọi người ở đây cho rằng chuyện này rốt cuộc sắp kết thúc, không ngờ lại nghe Assyria nói với lão bản quán rượu:
"Chỗ các ngươi có mấy cô gái?"
Lão bản chần chừ một chút, vẫn là nhắm mắt đáp: “Nữ phục vụ ở đây không cung cấp dịch vụ đó..."
Assyria trực tiếp cắt lời, hỏi: "Có mấy người?"
Lão bản liếc nhìn các cô phục vụ đang rụt rè phía sau, vẫn là cắn răng nói: “Có… Có hai người."
"Kêu cả vợ của ngươi ra đây." Assyria nói, ngữ khí không cho phép nghi ngờ.
"Chuyện này…Sao có thể được." Lão bản kinh hãi.
Assyria lại nhìn về phía nhóm lính đánh thuê Cây Sồi Vàng, chỉ vào một nữ lính trong đó nói: “Còn ngươi nữa.”
“Các ngươi đừng quá đáng." Đội trưởng Cây Sồi Vàng nói, người đàn ông trung niên vốn luôn trầm ổn giờ đây trong mắt cũng đầy phẫn nộ.
“Ta không phải đang thương lượng với thương hội của các ngươi.” Assyria nói: “Giao người ra, các ngươi còn có thể sống, nếu không… Tất cả mọi người phải chết.”
“Vậy chúng ta liều mạng với các ngươi.” Kiếm sĩ trẻ sớm đã không nhịn được, rút kiếm ra.
Nhưng đổi lại chỉ là một trận cười lớn của đám chiến sĩ Dực tộc.
Caleb hỏi Sharjah: "Có muốn ta chém đứt đầu hắn không? Để những loài sống trên mặt đất kia biết một bài học."
"Đi đi." Sharjah nói, chỉ vào hai cô phục vụ kia: "Ngươi có thể chọn một người trước."
“Không, vẫn là ngài chọn trước đi ạ.” Caleb cung kính nói.
“Ta thích người nào đó thành thục một chút.”
"Vâng ạ." Caleb vừa đứng dậy.
Liền thấy cô lính đánh thuê từ trong đám người đi ra, nói với kiếm sĩ trẻ: “Shire, ta rất vui vì ngươi đã dũng cảm đứng ra vì ta, nhưng mà... hắn nói đúng, chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ."
Nàng lại nhìn người đàn ông trung niên: “Đội trưởng, để cho ta đi qua đi.”
Sắc mặt của người đàn ông trung niên rất khó xử, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Cô lính đánh thuê không đợi câu trả lời của ông ta, chạy đến trước mặt Balaam cùng những người khác.
Mười sáu chiến sĩ Dực tộc, ở lại quán Rượu Tay Đàn Hạc đến gần sáng mới hài lòng rời đi, tiếp tục hành trình đến Tây Cảnh.
Mãi đến tận buổi chiều, người phu xe chở rượu của quán mới phát hiện ra dị thường, tìm người phá cửa quán, nhìn thấy bên trong toàn là thi thể.
Bao gồm cả lão bản quán rượu và vợ ông ta, hai nữ phục vụ, toàn bộ thành viên đoàn lính đánh thuê Cây Sồi Vàng, và hơn mười người khách khác, tất cả đều đã mất mạng.
Phu xe bị cảnh tượng máu tanh trong quán rượu dọa đến mức ngồi phịch xuống đất, nôn mửa không ngừng.
Còn Sharjah lúc này đã cách trấn Liệp Khuyển một khoảng, bọn hắn vừa đi vừa cười đùa, vẫn còn đang hồi tưởng về cái đêm tuyệt vời hôm qua.
Balaam cười ngoác miệng nói: "Quả nhiên, lần này đi theo Sharjah ngươi là đúng, cái tên Solomon kia quá bảo thủ, ngay cả một chút niềm vui cũng không cho chúng ta."
"Đúng vậy," một chiến sĩ Dực tộc khác nói, "mấy loài sống trên mặt đất kia vốn dĩ không phân biệt nam nữ, chủng tộc đều nên là nô lệ của chúng ta, Solomon đối xử với chúng quá khách khí, còn muốn lôi kéo một số người làm đồng minh, thậm chí còn chia đất cho chúng, thật quá hoang đường."
"Đợi giết xong dũng sĩ số một đại lục kia, vẫn nên để Sharjah ngươi làm chủ soái đi, đến lúc đó các chiến sĩ Dực tộc khác cũng sẽ ủng hộ ngươi, vì ngươi luôn là người khỏe mạnh và dũng mãnh nhất trong chúng ta, Solomon căn bản không thể nào so được với ngươi."
“Không sai không sai. Nếu không phải đại nhân Zebulun tránh hiềm nghi, thì chức chủ soái của quân viễn chinh vốn đâu đến lượt Solomon.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận