Làm Công Tiên Tri

Chương 34: Lên dây cót sắt lá ếch xanh

Chương 34: Lên dây cót sắt lá ếch xanh, thiếu nữ nhìn vào màn hình, nơi có vòng tròn uốn éo, đầu tiên là ngẩn người, sau đó hốc mắt liền đỏ hoe. Hai tay bưng sợi dây chuyền cũng run lên không ngừng. Nàng tự nhủ càng là lúc này càng phải giữ vững tỉnh táo, nàng đã là gia chủ gia tộc Arias, kế thừa vị trí chủ nhân mảnh đất này của phụ thân, những người dân sống ở lãnh địa này về sau đều phải dựa vào nàng để bảo vệ. Nàng không thể như trước kia trốn sau lưng cha mẹ, hễ gặp chuyện gì là khóc nhè. Không sai mà, nhưng ngay sau đó, sống mũi nàng vẫn không nhịn được cay cay, nước mắt rất không tiền đồ rơi xuống. Từng giọt từng giọt rơi trên màn hình con thú cưng điện tử. Irea giống như đứa trẻ làm sai chuyện, vội vàng hấp tấp rời sợi dây chuyền, dùng ống tay áo cẩn thận từng chút một lau đi nước mắt. Cuối cùng, nàng áp sát nó vào ngực. Đến khi mở mắt ra lần nữa, vẻ mờ mịt trong mắt đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là một tia kiên định. "Tiên tổ gia tộc Arias đã đưa ra phán quyết, Lục Dã là ta, không ai có thể cướp nó khỏi tay ta!" Thanh âm của tiểu thư Thỏ trang trọng uy nghiêm, từng chữ đều hùng hồn. Thường thì mọi chuyện đơn giản như vậy. Khi còn nhỏ, thiếu nữ đã mất mẹ, tiếp đó lại liên tiếp mất đi cả anh trai và cha, nàng từng cho rằng những người thân trong gia tộc sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của mình, nhưng không ngờ đến một ngày kia, bọn họ cũng sẽ bỏ rơi nàng mà đi. Ngay lúc đó, nàng sinh ra nghi ngờ bản thân, bắt đầu lung lay, tiếp theo là không chịu cầu tiến, chẳng có gì đặc biệt. Mãi cho đến khi Lý Du giở trò. "Tỉnh lại!" - Linh hồn cổ xưa đang ngủ say trong sợi dây chuyền. Ngay lập tức, một mũi trợ tim rót vào trái tim nhỏ bé yếu ớt của Irea! Điều này so với việc nghe từ miệng bá tước Coulomb chuyện mình trở thành chủ nhân Lục Dã còn khiến thiếu nữ cảm thấy phấn chấn hơn, bởi vì điều đó có nghĩa là quyền kế thừa của nàng đã được tiên tổ gia tộc Arias khẳng định. So với sự phản đối của mẹ kế và những tộc nhân khác, điều đó không quan trọng, sức nặng này đã trực tiếp quét sạch những lo lắng trong lòng nàng, mang lại cho nàng sức mạnh vô tận. Tiểu thư Thỏ tựa như bị lên dây cót sắt lá cho con ếch xanh một lần nữa, lại nhảy nhót lên. Một bên quan sát toàn bộ quá trình, Jude cũng tấm tắc kinh ngạc, hơn nữa hắn còn âm thầm ghi nhớ trình tự liên tiếp đánh thức linh hồn cổ xưa, chuẩn bị cho mọi tình huống bất trắc. Đáng tiếc, hắn không biết tìm loại thần thạch hình tròn bẹp quan trọng nhất kia ở đâu. Jude suy đoán thứ đó mới là mấu chốt của toàn bộ nghi thức, vô giá. Nhưng rất nhanh, cơ hội của hắn đã đến, Lý Du lấy viên thần thạch cũ kỹ từ trong sợi dây chuyền ra lại tùy tiện ném nó đi, ném vào bụi cỏ. Jude lấy cớ đi vệ sinh, tiến tới bên đó, cố ý ngồi xổm xuống cùng Hắc Mỹ Nhân tìm kiếm. Lúc này, trời đã hoàn toàn tối, chỉ còn lác đác ánh sao trên đầu, Jude lại không thể đốt lửa, một người một chó cứ thế mò mẫm trong bóng tối. Dù cuối cùng đã thành công mò được, nhưng khi trở về, hắn phát hiện ánh mắt tiểu thư Thỏ nhìn bọn họ đã khác. May mắn là thiếu nữ rất giỏi đoán ý, cũng không nhắc lại chuyện này khiến người ta khó xử. Người đi, ít nhiều cũng sẽ có chút dở hơi, nhất là giống như Jude, luôn lang thang một mình ở vùng hoang dã, lâu ngày không gặp người khác, tinh thần xuất hiện chút tình trạng, phát triển ra một vài sở thích đặc biệt mà người bình thường không thể hiểu cũng là hợp lý. Tiểu thư Thỏ hiền lành đã giúp Jude tìm xong cái cớ trong lòng. Rất nhanh, nàng lại chuyển sự chú ý trở về tình hình trước mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói với hộ vệ và cố vấn của mình: "Ta cần nghĩ cách nhanh chóng tiến vào trong lâu đài, cùng Alfred và người của hắn hội ngộ." "Ngươi không lo lắng bị vây cùng một chỗ bên trong à?" Bán Kiểm hỏi. Thiếu nữ lắc đầu: "Trong lâu đài có đầy đủ lương thực, đủ cho người bên trong ăn hơn nửa năm, Vanessa không dám vây khốn chúng ta lâu như vậy, thực tế thì càng kéo dài thêm một ngày, tình thế lại càng bất lợi cho nàng. Dù sao ta cũng là chủ nhân Lục Dã danh chính ngôn thuận được mọi người công khai bầu ra. Ngược lại nàng, bây giờ vô cớ xuất binh, có thể điều động những binh lính kia đơn giản là dựa vào thân phận phu nhân lãnh chúa trước kia, thừa dịp tin tức ta được chọn làm gia chủ còn chưa lan truyền hết để đánh lén." "Nhưng giấy không gói được lửa, ngày bầu cử có nhiều người như vậy ở đó, bá tước Coulomb, Romero, đại nhân Leo đều có thể làm chứng cho ta, sự thật sớm muộn cũng sẽ rõ ràng." "Bất quá những người trong lâu đài lại không rõ điều này, chỉ cần mẹ kế của ta không ngốc, chắc chắn sẽ vin vào đây để làm càn, đổi trắng thay đen, biến chuyện ta gửi thư muốn Alfred cướp Trà Bôi bảo thành chuyện ta không cam lòng thất bại, vùng vẫy giãy chết. Cho nên chuyện cấp bách nhất hiện giờ là ổn định lòng người trong lâu đài." Tay cầm dây chuyền, Irea có đầu óc trước giờ chưa từng rõ ràng như vậy. Nếu như bây giờ là đang chơi game, trên đầu nàng hẳn là đang đội cái buff "nhận tiên tổ chúc phúc, trí thông minh +100%" mạnh mẽ. Nhưng rất nhanh, Jude đã dội cho nàng một gáo nước lạnh: "Ngươi muốn làm thế nào để trở về? Mẹ kế của ngươi đang bố trí rất nhiều binh lính ở cửa lớn đó, ừm, bất quá ngươi là người gia tộc Arias, hẳn là biết chút mật đạo cửa sau gì đó chứ?" "Ta có biết, nhưng không có tác dụng gì, bởi vì mẹ kế của ta cũng biết, chắc chắn sẽ đặc biệt chú ý những nơi đó." Thiếu nữ cũng nhíu mày. Sau đó nàng nghe Lý Du, người nãy giờ im lặng, nói: "Các ngươi thảo luận nửa ngày rồi, ta còn chưa nhìn thấy tòa thành có hình dạng thế nào đâu, đi xem trước rồi quyết định cũng chưa muộn." Jude nhìn cố chủ của mình, thấy người kia khẽ gật đầu, hắn cũng thống khoái nói: "Vậy để ta dẫn đường." Ba người khom lưng, bước nhẹ chân, lặng lẽ băng qua rìa rừng cây. Trước mắt hiện ra khung cảnh rộng mở, Lý Du cuối cùng cũng được gặp Trà Bôi bảo mà tiểu thư Thỏ đã luôn nhớ mong trên đường đi. Vượt ngoài dự liệu của hắn, pháo đài của gia tộc Arias này được xây dựng thật đẹp. Với chủ thể là tòa thạch bảo có hình dạng chén trà lộn ngược, nó sừng sững trên một ngọn đồi nhỏ, có tầm nhìn rất tốt, đồng thời vách núi dốc đứng sẽ khiến những người muốn tấn công tốn thêm rất nhiều công sức mới đến được nơi đó, hạn chế lộ trình tấn công, từ đó cũng khiến pháo đài này trở nên dễ thủ khó công. Bên ngoài thạch bảo là tường đá trắng cao lớn, nhìn vào chiều cao những bức tường đá đó có vẻ đã đạt tới năm mét, hơn nữa trông vô cùng kiên cố, cứ cách một đoạn lại có các vọng tháp nhô ra. Vọng tháp nhô ra phía ngoài khiến lính cung đóng giữ trên đó có thể tấn công từ hai bên, đồng thời phối hợp với quân đội đồng minh trên tường thành và các vọng tháp phụ cận, tạo thành thế bao vây ba mặt. Một tòa thành lũy như vậy, trong thời đại vũ khí lạnh chắc chắn sẽ mang lại cho những người ở bên trong cảm giác an toàn tương đối. Trước đây Lý Du cũng đã nhìn thấy không ít tòa thành Trung cổ trong ảnh chụp và phim ảnh, nhưng khi nhìn thấy Trà Bôi bảo lần đầu, anh vẫn không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp của nó. Đặc biệt khi tòa thành cổ này tắm mình trong ánh sao, theo một cơn gió đêm thổi đến, Lý Du cũng có cảm giác như đang lạc vào trong một câu chuyện cổ tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận