Làm Công Tiên Tri

Chương 823: Adele truyền giáo con đường

Chương 823: Con đường truyền giáo của Adele
“Cái gì, ngươi nói ngươi định ở lại?” Irea hơi kinh ngạc.
Adele nhẹ gật đầu, “Columbus Tòng Giả, Ivan Tòng Giả còn phần lớn các tu sĩ cùng đám tu sĩ thực tập sẽ đi theo đại quân của ngài tiếp tục tiến lên, để cứu chữa thương binh.”
Thỏ tiểu thư nhíu mày, “Vậy các ngươi chỉ có ngần ấy người ở lại thì làm được gì?”
“Ta biết mình không thể cứu được tất cả mọi người, nhưng có thể cứu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
“Vấn đề là xung quanh đây không an toàn chút nào.” Nữ lãnh chúa cau mày chặt hơn, “ta vừa hỏi một người dân trong thôn, hắn nói một tuần trước hắn bị cướp, sau đó ba ngày trước lại bị cướp một lần, sáng nay còn gặp một toán cường đạo khác, mà đây đã là lần thứ bảy hắn bị cướp trong khoảng thời gian này.”
“Ngươi đi theo đại quân cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng chúng ta vừa đi, những tên cường đạo, thổ phỉ kia chắc chắn sẽ quay lại.”
“Ta biết, ta sẽ ở lại một trăm chiến sĩ Hắc Khuyển Vệ để bảo vệ ta cùng những người dân trong thôn này, hơn nữa ta đã liên hệ với giáo đoàn, Marie đại nhân nói sẽ triệu tập các tu sĩ ở gần đến hỗ trợ.”
Irea lúc này mới hơi buông lỏng lông mày, nàng biết rất rõ sức chiến đấu của Hắc Khuyển Vệ, những chiến sĩ của Song Hưu giáo này trang bị đều là loại tốt nhất, hơn nữa lại trải qua huấn luyện của Durham, kỹ năng chiến đấu của bọn họ tiến bộ rất nhanh.
Cho dù quân chính quy đối đầu bọn họ cũng không có phần thắng, mấy tên thổ phỉ, cường đạo kia lại càng không đáng nói đến.
Có một trăm người này ở đây, ít nhất sự an toàn của Adele vẫn có thể đảm bảo.
Thỏ tiểu thư nghĩ ngợi một chút rồi nói, “Nếu không ta cho ngươi thêm ba trăm người nữa ở lại nhé.”
Adele vội khoát tay, “Không cần, không cần đâu, một trăm Hắc Khuyển Vệ là đủ rồi, ta là đến cứu người chứ không phải ra trận, hơn nữa...”
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa vệ binh của ngài có thể sẽ làm những người dân này sợ.”
Irea cảm thấy có lý, trước đó Solomon triệu tập không ít quý tộc tới để không nguyên mua sắm, những người này có lẽ đã bị cướp đến mức sợ hãi.
Thế là nàng gật đầu, “Được thôi, vậy các ngươi bảo trọng nhé, nếu gặp phải nguy hiểm gì có thể đến tìm ta cầu cứu.”
Đợi Adele đồng ý, nàng mới dẫn người rời đi, đồng thời để lại hai mươi xe bánh mì cùng nước sạch.
Adele cùng hơn mười vị tu sĩ ở lại không đưa đồ lên xe mà bắt đầu phân phát tại chỗ.
Nhưng phân phát chưa được bao lâu thì phía sau truyền đến tiếng bạo động, phát hiện ra có người ăn xong phần bánh mì nhỏ của mình rồi lại đi cướp của người khác, còn dùng đá nện cho người khác chảy cả máu đầu.
Adele lập tức dẫn người chạy đến, một chiến sĩ Hắc Khuyển Vệ còn chưa kịp rút kiếm đã dễ dàng chế phục được tên gây sự.
Nhưng sau đó Adele lại có chút khó xử, người này vừa rồi hành động rất ác liệt, còn suýt nữa gây ra án mạng.
Nhưng hắn hành hung lại chỉ vì đói khát, thấy Adele cùng những người khác tới cũng không có sức để bỏ chạy, chỉ liều mạng nhét bánh mì cướp được vào miệng.
Adele thở dài, nói, “Tìm một chỗ giam người lại đi. Lát nữa phát đồ ăn cũng không cần phát cho hắn, cho hắn biết cướp bóc là không đúng.”
Nói xong nàng lại cho người băng bó vết thương cho người kia, còn đưa thêm cho hắn một miếng bánh mì.
Adele và đám tu sĩ tiếp tục phân phát đồ ăn, dần dà đến cả những người dân ở đằng xa cũng không còn sợ hãi nữa mà bắt đầu tiến lại gần.
Biết bọn họ đều là người của Song Hưu giáo, trên mặt rất nhiều người lộ vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng.
Rõ ràng những người ở nơi này đều đã nghe qua danh tiếng của Song Hưu giáo.
Biết giáo hội này vừa được thần minh giáng xuống thần uy, đ·á·n·h bại đám người Dực tộc cùng minh hữu của chúng.
Đối với những người dân đang sống khốn khổ trên mảnh đất đã chịu đủ sự tàn phá của những kẻ xâm lược kia, tín ngưỡng ban đầu của họ đã sụp đổ, họ tha thiết muốn tìm một tín ngưỡng mới để giúp đỡ mình ch·ố·n·g cự lại khổ cực trước mắt.
Mà Song Hưu giáo không hề nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất, hơn nữa nữ tu sĩ dẫn đầu lại trông rất nhân từ.
Thế là không đợi Adele giảng đạo, người xung quanh đều tranh nhau chen lấn hỏi làm thế nào mới có thể gia nhập Song Hưu giáo.
Bọn họ còn hy vọng Adele có thể dẫn bọn họ rời khỏi nơi này.
Adele trấn an, “Các ngươi có thể chờ một chút, tước sĩ Irea vừa dẫn đại quân đi tiến công Phong Nhiêu Giác rồi.”
“Wilder đại nhân giờ cũng là tín đồ của Thứ Bảy, đợi ngài ấy đoạt lại Phong Nhiêu Giác, mọi người có thể trở lại cuộc sống như trước kia, à không, là sẽ tốt hơn trước.”
Nhưng mà nàng vừa dứt lời liền nghe một người nói, “Không thể nào.”
“Vì sao lại nói vậy?” Adele hỏi.
“Nơi này bây giờ toàn là cường đạo, mọi người đã không sống nổi nữa rồi.” Lời người kia nói nhận được rất nhiều người đồng tình.
Adele còn chưa nói gì, lại nghe thấy tiếng khóc, còn có người loạng choạng hướng bên này đi tới.
Đó là một nông phu quần áo rách rưới, vừa khóc vừa nói, “Người của Song Hưu giáo đâu rồi, mau mau cứu lão bà cùng con gái của ta với!”
“Đại thúc, lão bà và con gái của ngươi ở đâu, bị bệnh gì sao?” Adele hỏi.
“Bọn họ không có bệnh gì cả, chỉ là bị cường đạo bắt đi rồi.”
“A?” Adele giật mình.
“Mấy tên cường đạo đó sáng nay lại tới thôn chúng ta đòi tiền, chúng ta không có tiền đưa cho chúng, thế là có không ít người nhà bị bọn chúng bắt đi.”
“Buổi sáng sao, chúng có khoảng bao nhiêu người?”
“Hai mươi mấy tên gì đó, đều có v·ũ k·hí cả, còn có người mặc áo giáp da.” Các thôn dân nhao nhao nói.
Adele cắn nhẹ môi, nàng biết nếu không tiêu diệt đám cường đạo này thì cho dù có để lại đồ ăn cho những người dân này, sau này cũng sẽ bị cướp đi.
Người phụ trách dẫn đội Hắc Khuyển Vệ là một người thằn lằn tên là Gunn, hơn nữa lại là người thằn lằn hiếm thấy chịu khó học hỏi, hắn đã mất một năm để học xong tiếng thông dụng của đại lục.
Thế là đương nhiên hắn trở thành tướng lĩnh của chi đội này.
Gunn nghe xong thì nói, “Ta đi dẫn người đuổi theo xem, bọn chúng thường xuyên tới cái thôn này ăn cướp, chắc là không ở quá xa.”
Adele cũng biết không tiêu diệt bọn cường đạo này thì những người dân này sẽ không có ngày tháng tốt đẹp, thế là cũng gật đầu, “Vậy ngươi dẫn thêm ít người đi nhé.”
Gunn cười, “Không cần, một đám thổ phỉ thôi mà, ta chỉ cần mang một tiểu đội đi là được rồi, những người còn lại vẫn nên ở lại bảo vệ ngài.”
Nói xong cũng không đợi Adele nói gì nữa, hắn đã dẫn người rời đi.
Hắn xuất phát vào giữa trưa, đến hoàng hôn thì quay về, không ít người trong đoàn có vết máu trên người, điều này khiến Adele cùng những người khác không khỏi lo lắng.
May mà Gunn nói những vết máu này đều là do đám cường đạo để lại, bọn họ không ai bị thương cả.
Đám người thằn lằn ở đầm lầy Gegu đi làm cường đạo cũng có hơn ngàn năm lịch sử, không hề giống với đám người xuất gia giữa đường kia, Gunn đối phó đám người này cũng rất dễ dàng.
Đội của hắn mười hai người không chỉ đ·á·n·h bại gần ba mươi t·ên đ·ị·ch nhân, còn cứu được mười người bị bắt, cơ bản đều là những người bị bắt vào sáng hôm nay.
Mấy người phụ nữ kia ôm lấy người nhà của mình vui mừng đến phát khóc.
Nhưng Gunn còn chưa kịp thở một hơi thì lại có một đám người chạy tới, nhao nhao hy vọng Adele giúp bọn họ tìm kiếm người thân.
Lúc này Adele mới biết xung quanh đây không chỉ có một đám cường đạo.
Nàng nhìn về phía Gunn, người sau nhún vai, “Cứu người là quan trọng, ta cứ dẫn người đi càn quét một vòng ở gần đây đã, phàm là có cường đạo, thổ phỉ thì đều g·i·ết hết, như vậy thì chúng ta đặt chân ở đây cũng có thể an toàn hơn.”
“Phiền Adele tu sĩ ghi lại kéo dài thời gian làm việc giúp chúng ta, chúng ta trở về lại nghỉ ngơi sau.”
“Được, vất vả cho các ngươi rồi.” Adele nói.
Gunn lại nói, “Ngài cũng có thể tìm xem trong thôn có thanh niên trai tráng không, chiều nay chúng ta tìm được một ít v·ũ k·hí và áo giáp từ đám cường đạo kia, nếu có thể vũ trang cho đám người dân này thì dù chúng ta có rời đi, bọn họ sau này cũng có thể có sức bảo vệ mình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận