Làm Công Tiên Tri

Chương 718: Trong nhà vệ sinh báo đen

Khi cô nữ sinh cao lớn bị ép xuống đất, nụ cười vẫn còn đọng lại trên môi. Nhưng rất nhanh, nụ cười đó đã biến thành nỗi kinh hoàng, hét lớn: “Mau, mau đuổi con mèo này đi!!!”. Nhưng năm người bạn của cô lúc này cũng đã sợ đến choáng váng, một nữ sinh lắp bắp hỏi: “Cái này… Con mèo này sao lại lớn như vậy?” “Mèo cái rắm, đây rõ ràng là một con báo đen!” Một nam sinh có chút kiến thức về động vật run rẩy nói, vừa dứt lời hắn liền quay đầu bỏ chạy, hoàn toàn không để ý đến cô nữ sinh cao lớn vẫn còn đang nằm dưới đất. Nam sinh kia bứt tốc như vận động viên chạy trăm mét, nhưng so với báo đen thì động tác của hắn vẫn quá chậm, vừa chạy được hai bước, liền bị báo đen từ phía sau vồ tới, đập thẳng vào một buồng vệ sinh. Bốn người còn lại ban đầu cũng định chạy, thấy vậy lại nhao nhao dừng bước, ngay sau đó vẻ mặt cũng hiện lên vẻ tuyệt vọng. Một nữ sinh bị dọa đến hai mắt lờ đờ, trực tiếp ngất đi. Cô nữ sinh cao lớn lúc này cũng từ dưới đất bò dậy, nhưng chưa kịp đứng hẳn lên thì báo đen đã lần nữa nhảy đến trước mặt nàng. Nó còn há hốc miệng, lộ ra hai hàm răng nhọn hoắt, một mùi tanh tưởi phả thẳng vào mặt cô nữ sinh, khiến nàng choáng váng, vừa khóc vừa lảm nhảm: “Đừng, đừng ăn ta, đi ăn người khác đi, ta, ta không ngon.” Nhưng con báo đen kia dường như không nghe thấy, ngược lại còn rướn đầu về phía trước. Hai chiếc răng nhọn đã chạm vào cổ cô nữ sinh, khiến máu huyết toàn thân nàng đông lại, tiếp đó hai chân lạnh toát, không kìm được mà tè ra quần. Còn năm người ở bên cạnh cũng chẳng khá hơn gì. Người bị đập vào trong buồng vệ sinh thì cứ nằm vật ra trên bồn cầu, cũng không thèm để ý đến dơ bẩn. Báo đen ngậm lấy cổ cô nữ sinh, đại khái khoảng mười giây. Đây là mười giây dài đằng đẵng nhất cuộc đời cô nữ sinh, trong đầu nàng hiện lên vô vàn ý nghĩ, thậm chí cả cuộc đời từ mẫu giáo đến bây giờ đều tua lại một lượt. Cuối cùng nàng khóc lóc cầu xin: “Tôi sai rồi, sau này nhất định làm người tốt, tích đức làm việc thiện, tích lũy tiền mua thịt cho ngươi ăn.” Lần này báo đen dường như hiểu được lời nói của cô nữ sinh, thế mà nó nới lỏng miệng. Tiếp đó nó lại nhìn về phía những người khác, ngoại trừ người đã hôn mê và người vẫn đang giả chết, những người còn lại đều học theo, bịch một tiếng quỵ xuống đất: “Ta, chúng ta cũng mua thịt cho ngươi, chúng ta còn không có nhiều thịt, không thể ăn.” Báo đen chuyển ánh mắt về phía An Nghi Tâm đứng không xa, khác với những người khác, trên mặt An Nghi Tâm không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn lộ ra vẻ hưng phấn mơ hồ. Thấy báo đen nhìn mình, nàng không lùi lại mà tiến lên, đi về phía trước hai bước, đến đứng trước con báo đen. Sau đó, nàng vươn tay ra, vuốt ve đầu con báo đen. Trong mắt đám cô nữ sinh cao lớn thì hành động này chẳng khác nào tự sát. Thế nhưng, ngay sau đó, một điều kỳ diệu đã xảy ra, con báo đen chẳng những không tấn công An Nghi Tâm mà còn chủ động cúi đầu xuống để nàng vuốt đầu. Nhưng cũng chỉ một chút, sau đó nó liền tung người nhảy lên, nhảy ra ngoài qua cái cửa sổ nhỏ phía sau lưng An Nghi Tâm. Lý Du vốn không thích bị người khác vuốt đầu, nhất là bị người nhỏ tuổi hơn vuốt đầu, nhưng vì diễn trọn vở kịch, để xác nhận quan hệ giữa báo đen và An Nghi Tâm, hắn vẫn cố làm cho An Nghi Tâm vuốt một chút. Sau khi nhảy ra ngoài cửa sổ nhà vệ sinh nữ, Lý Du lập tức biến thành chim én, bay đến bên ngoài lớp học của An Nghi Tâm. Lúc này trong lớp không còn mấy người, đa số học sinh đã đi ăn cơm trưa. Trương Tĩnh Y vẫn còn ở đó, đang cười nói vui vẻ với hai bạn nữ sinh. Lý Du cố ý để ý vị trí camera ở cửa, xác nhận sẽ không bị quay được, mới từ ngoài cửa sổ bay vào. Vừa xuất hiện hắn đã thu hút sự chú ý của các học sinh trong lớp, Lý Du không rẽ ngang mà thẳng hướng đến chỗ Trương Tĩnh Y. Sau khi hạ xuống, hắn biến thành một con gấu đen, xé nát sách bài tập trước mặt cô, sau đó gầm nhẹ một tiếng vào mặt Trương Tĩnh Y đang đờ đẫn, tiện tay lật tung cả bàn của cô. Mấy học sinh còn sót lại hét lên thất thanh rồi bỏ chạy ra khỏi lớp. Lý Du cũng dự định kết thúc công việc, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng năng lực biến hình vào thực chiến. Mặc dù đối thủ chỉ là mấy đứa nhóc con, nhưng Lý Du cũng không hề nương tay. Không còn cách nào, đã chiến đấu thì phải toàn lực ứng phó. Kiêu ngạo tự mãn là không nên, nhưng lần này hắn có vẻ đã quá tay, chơi hơi quá đà, chắc cũng nên dừng lại. Nhưng trước khi đi Lý Du vẫn duỗi chân hất ghế của Trương Tĩnh Y, khiến Trương Tĩnh Y lại ngã xuống đất một cái mông đau điếng, sau đó hắn biến về chim én, theo đường cũ rời đi. Lần này Lý Du bay thẳng ra trường, đến căn phòng khách sạn trước đây hắn thuê. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, hắn xuống lầu trả phòng rồi quay về tiếp tục đi làm. Còn ở trường học lúc này lại náo loạn cả lên, sau khi Lý Du rời khỏi nhà vệ sinh, đám nữ sinh cao lớn cũng lập tức chạy ra ngoài, đến chỗ bảo vệ la hét có báo trong trường. Bên này mấy bác bảo vệ còn chưa hiểu chuyện gì thì bên kia Trương Tĩnh Y cũng đến, chuyện lần này càng kỳ quái hơn, nàng nói trong lớp xuất hiện gấu đen. Nhưng khi bảo vệ trích xuất camera giám sát lại không thấy gì cả, họ cùng bọn chúng đến hiện trường thì cũng không thấy bóng dáng mấy con mãnh thú kia đâu. Bảo vệ nghi ngờ mấy đứa nhóc này chỉ là bày trò đùa quái đản, đang trêu chọc họ. Thế là họ đi tìm đến lãnh đạo tổ bảo vệ, một người đàn ông trung niên bụng phệ, học sinh hay gọi ông là thầy Ngô. Thầy Ngô nghe mấy đứa trẻ bị hại kể lại sự việc thì cũng cảm thấy rất hoang đường. Nhưng dù sao ông cũng là người làm lãnh đạo, đã từng trải qua sóng to gió lớn, vẫn giữ được vẻ mặt điềm nhiên, hơn nữa ông còn chú ý rằng những học sinh đến từ các lớp và cấp khác nhau này đều nhắc đến một người – An Nghi Tâm. Rõ ràng An Nghi Tâm này là nhân vật mấu chốt, thế là thầy Ngô cũng cho gọi An Nghi Tâm đến. Ông hỏi An Nghi Tâm: “Lời chúng nói có phải sự thật không?” An Nghi Tâm chớp mắt nói: “Báo đen, báo đen nào, còn cả gấu đen nữa chứ, những con vật này hẳn là đều ở vườn thú chứ, sao lại xuất hiện ở trong trường học?” Thầy Ngô khẽ gật đầu, cũng cảm thấy An Nghi Tâm nói có lý. Nhưng ông vẫn nói: “Thế nhưng mà mấy bạn kia đều khẳng định rằng bọn họ vừa mới nhìn thấy báo và gấu đen thật. Còn có mấy người bị con báo đen đó làm bị thương…. trong nhà vệ sinh kia.” “Có phải là ảo giác không?” “Nhiều người như vậy cùng lúc bị ảo giác sao?” Thầy Ngô xoa cằm nói. “Có thể xem lại camera giám sát, chắc sẽ tìm ra chân tướng.” An Nghi Tâm lại đề nghị. Kết quả Trương Tĩnh Y lúc này đột nhiên mở miệng: “Không cần xem đâu, chúng tôi nhận, là do chúng tôi nói dối, không có con báo và con gấu nào hết.” Thầy Ngô “Ồ” lên một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ mặt ta đã biết thế này mà, “Các người trẻ tuổi bây giờ ấy à... chậc chậc.” Thầy Ngô vừa nói vừa lắc đầu: “Tìm trò vui cũng không nên tìm cách như thế này chứ, mỗi người viết một bản kiểm điểm đi, ít nhất một ngàn chữ, để ta có thể tin là các em đã ý thức được sai lầm, tan học thì nộp cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận