Làm Công Tiên Tri

Chương 304: Phôi Tì Khí tửu quán

“Không ai có thể chữa khỏi ta.” Kim Đồng lắc đầu, “Giáo hội đã dùng loại thuốc này mấy ngàn năm rồi... Trước đó người ta đã thử qua các loại phương pháp, nhưng cuối cùng đều không ngoại lệ, tất cả đều thất bại.”
“Có thể lúc đó tiên tri Merlin còn chưa đến Bratis mà.” Clara nói, “Hơn nữa sau lưng hắn còn có vị Thứ Bảy vĩ đại, thần dược của Thứ Bảy đã cứu rất nhiều người vốn bị cho là không thể cứu được. Đúng rồi, tư tế Ngân Nguyệt giáo ở phương diện y thuật cũng bại dưới tay Merlin mà.”
“Merlin sẽ không cứu ta đâu.” Kim Đồng nói, “Trước đó ta từng bắt cóc hắn, mặc dù không thành công, hiện tại lại bắt cóc ngươi... Ta với Song Hưu giáo đã kết thù rồi, không còn đường sống.”
“Merlin không nhỏ mọn như ngươi nghĩ đâu. Hắn nói rằng một người nhất thời lạc lối, không có nghĩa là sẽ mãi mãi lạc lối.” Tiểu thị nữ nói, “Bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đó, ngươi có thể đưa ta trở về, ta sẽ cùng ngươi cầu xin giúp đỡ.”
“Không kịp nữa rồi,” Kim Đồng nói, “Trong tay ta không còn thuốc, nhất định phải trong ba ngày mang ngươi đến chỗ người kia, để có thể đổi lấy thuốc dùng tiếp. Nếu không, chuyện gì sẽ xảy ra với ta chắc ngươi cũng thấy rồi đấy.”
Có lẽ do Kim Đồng đã cẩn thận dàn xếp từ trước, hai ngày sau đó cũng không gặp phải truy binh nào.
Hai người thuận lợi đến Thiết Giác thành, nằm ở phía đông bắc của Tây Cảnh.
Thiết Giác thành nằm trong lãnh địa của gia tộc Montsant. Gia tộc này cũng là một quý tộc có thực lực lớn ở Tây Cảnh, chỉ đứng sau gia tộc Figueroa và gia tộc Emanuel.
Họ chủ yếu kinh doanh đồ sắt. Thiết Giác thành có nhiều thợ rèn nhất Tây Cảnh, tạo ra vũ khí và áo giáp tuy không bằng người lùn, nhưng thắng ở chỗ có nhiều loại, giá cả phải chăng.
Dù những người túi tiền eo hẹp đến đâu, vẫn có thể tìm được bộ áo giáp mình đủ khả năng chi trả trong thành này.
Trước đây, trang bị và vũ khí của gia tộc Arias phần lớn do thợ rèn nơi đây chế tạo. Sau khi có tiền, Irea đã thông qua thương hội Kim Dương Mao đặt liền một lúc ba trăm bộ áo giáp và năm trăm thanh kiếm sắt.
Cũng không còn cách nào, đám người lùn đó đòi giá quá cao, đồ của Thiết Giác thành vẫn là ngon-bổ-rẻ nhất.
Từ trước đến nay, ấn tượng của chư hầu Tây Cảnh với gia tộc Montsant là sự kín tiếng. Họ gần như không tham gia vào bất cứ tranh chấp nào, cũng chẳng thích kết bè kéo phái. Bọn họ chỉ chuyên tâm bán đồ sắt của mình.
Điều này giúp họ có tiếng tăm không tệ, bất kể là trong giới thượng lưu hay trong dân chúng.
Clara đây là lần đầu tiên rời khỏi Lục Dã. Từ khi còn bé nàng đã ở trong lâu đài Trà Bôi. Trong lòng nàng, tòa thành cao lớn uy nghiêm của gia tộc Arias mới là nơi phồn hoa nhất vùng đất này.
Mãi đến khi nàng theo Lý Du đến nơi thuộc quyền sở hữu của Song Hưu giáo, tận mắt chứng kiến nơi đó từ nghèo nàn, phát triển đến dáng vẻ đầy sức sống như bây giờ, nàng rời khỏi lễ đường mà cứ ngỡ sắp xây xong nơi đó rồi.
Nhưng dù sao, Song Hưu giáo phát triển trong thời gian quá ngắn, diện tích cũng không lớn, vẫn không thể nào so được với thành trấn thực sự.
Lúc đầu sau khi rời khỏi Lục Dã, tiểu thị nữ nhìn cái gì cũng thấy tò mò, đến khi tới Thiết Giác thành, đôi mắt của nàng như không đủ để nhìn ngắm.
Kim Đồng phải nhắc nhở nàng phải biết thu liễm lại, vì nói trắng ra nàng vẫn còn đang trong tình trạng bị bắt cóc.
Clara nghe vậy mới rụt đầu lại, rồi lại hỏi Kim Đồng: “Vì sao nơi này lại có tên là Thiết Giác thành?”
“Vì các chiến binh của gia tộc Montsant đều đội mũ trụ có sừng trâu bằng sắt trên đầu.” Kim Đồng đáp, “Họ đã xây nên tòa thành này và đặt tên là Thiết Giác.”
Hai người vừa nói chuyện, một đội lính canh đội mũ sừng trâu đi lướt qua trước mắt.
Giống như những người khác, Kim Đồng cũng kéo Clara chủ động né tránh, lùi sang một bên. Sau đó hai người tới quán rượu Phôi Tì Khí. Kim Đồng đi vào ném ba đồng tiền đen lên một chiếc bàn.
Chỉ một khắc sau, đồng tiền đã bị người phục vụ đi ngang qua thu lại, người đó gật đầu nhẹ với Kim Đồng.
Kim Đồng quay người nhìn về phía Clara, “Lát nữa sẽ có một chiếc xe ngựa có khắc Thập Tự ở trên súng lục đến quán rượu, ngươi cứ lên xe là được, xe ngựa đó sẽ đưa ngươi đến nơi cần đến.”
“Vậy còn ngươi thì sao?” Tiểu thị nữ theo bản năng hỏi ngược lại.
“Ta chỉ đưa ngươi đến đây thôi.” Kim Đồng dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Muốn sống thì hãy phối hợp tốt với vị đại nhân kia. Ngài ấy hỏi gì thì trả lời nấy, không được nói dối, đừng làm ngài ấy không vui.”
“Nhưng Merlin đã nói điều gây tổn thương nhất chính là sự thật.”
Kim Đồng tựa như không nghe thấy, lại nói: “Ngươi biết vì sao quán rượu này lại có cái tên Xấu tính không?”
“Ừm?”
“Bởi vì ông chủ trước đây của nó tính tình rất xấu, nhưng rượu lại rất ngon, mọi người vì muốn uống rượu ngon nên phải nhẫn nhịn tính tình xấu của ông ta. Mà ông ta thì vẫn hay nổi cáu, động chút là đóng cửa không bán.”
Clara không hiểu sao Kim Đồng lại đột nhiên nói chuyện về quán rượu, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
“Kết quả có một ngày, ông ta đá vào tấm sắt, đắc tội một tên quý tộc đến thưởng rượu, người này lại có thế lực rất lớn. Từ đó về sau, không ai còn thấy ông chủ Xấu tính nữa. Một ông chủ mới đã tiếp quản quán rượu này.”
“Ông ta thành thành thật thật làm ăn, đối với mỗi khách hàng đều nở nụ cười đón tiếp, cũng không còn đóng cửa nữa. Mà rượu của ông ta bán thì y hệt như của ông chủ cũ.”
“Nhưng dần dà, mọi người lại cảm thấy rượu này không còn ngon như trước, chẳng khác gì mùi rượu ở mấy quán khác cả. Thế là việc làm ăn của nơi này trở nên vắng khách như bây giờ.”
Tiểu thị nữ nghe xong lộ ra vẻ trầm tư, “Ý ngươi là ám chỉ ta... Sau này nên phải làm thế nào sao?”
“Không, ta chỉ đang kể cho ngươi nghe lịch sử quán rượu này thôi.” Kim Đồng thản nhiên nói.
Lúc này ngoài quán rượu vang lên tiếng bước chân, cùng với tiếng bánh xe lăn trên mặt đất.
Tiểu thị nữ đi ra khỏi quán rượu Phôi Tì Khí, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa có súng lục khắc hình Thập Tự.
Nàng quay đầu nhìn Kim Đồng. Hắn dùng tay ra hiệu mời nàng đi, rồi cánh cửa xe từ bên trong mở ra, Clara bước lên.
Đợi cửa xe đóng lại, Clara hỏi người phụ nữ có vẻ mặt nghiêm nghị đang ngồi đối diện, “Có phải người muốn gặp ta là ngài không?”
“Không phải, ta chỉ đến đón cô đến chỗ ở thôi, đồng thời có trách nhiệm lo liệu sinh hoạt hàng ngày của cô.” Người kia đáp, “Cô có thể gọi ta là ma ma Nirma.”
“Không cần làm phiền ngài rồi, tôi có thể tự chăm sóc cuộc sống hàng ngày của mình, tôi vốn đã làm những việc này.” Tiểu thị nữ nói.
Nhưng Nirma không có bất kỳ phản ứng nào.
Clara lại hỏi: “Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”
“Chỗ ở.”
“Còn người muốn gặp tôi thì sao?”
“Đại nhân đang bận, chờ ngài ấy thu xếp được thời gian sẽ đến gặp cô.” Nirma nói năng rất ngắn gọn, “Sau này khi chưa có sự cho phép của ta, cô không được rời khỏi nơi ở.”
Tiểu thị nữ nghe ra bà ta dùng giọng điệu ra lệnh, không cho phép bàn cãi, vì thế nhẹ gật đầu.
Nirma có vẻ hài lòng với phản ứng của nàng, vẻ mặt cũng dịu đi một chút, “Cô không cần lo lắng sẽ buồn chán, đại nhân còn cố ý tìm một người bạn đến chơi với cô, mấy ngày nữa sẽ đến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận