Làm Công Tiên Tri

Chương 131: Đa truyền thông dạy học

Chương 131: Dạy học đa phương tiện
Lý Du đặt thời gian giảng đạo vào mỗi buổi chiều thứ sáu, thứ nhất là để dần dần hình thành thói quen, thứ hai như vậy cũng tiện cho các tín đồ sắp xếp sinh hoạt mỗi tuần của mình. Nhưng dù sắp xếp thế nào, vẫn luôn có người đến lúc đó không thể dứt ra được, ví dụ như người phụ trách canh gác, người trông coi lò gạch,... Hơn nữa bản thân Lý Du cũng không phải lúc nào cũng ở đó vào mỗi thứ sáu.
Để giải quyết những vấn đề này, hắn dùng các thủ đoạn dạy học linh hoạt đa dạng. Ví dụ như thu sẵn các bài giảng, đến lúc cần có thể phát lại nhiều lần. Bất quá, công năng phiên dịch của Lý Du giống như là một loại can thiệp tinh thần, một khi bản thân hắn không có mặt, chỉ ghi lại hình ảnh hoặc âm thanh, thì cũng không thể khiến cho những người khác biệt chủng tộc, khác biệt ngữ hệ có thể dễ dàng lý giải.
Nhưng vấn đề này rất dễ giải quyết, chỉ cần phối hợp với người phiên dịch khi ghi video là được. Lý Du nói một câu, người phiên dịch nói một câu. Hiện tại lời nói chỉ có bản dịch tiếng người thằn lằn, còn về phần Fitzwilliam bọn người thì có thể nghe dịch lại từ những người thằn lằn hiểu tiếng thông dụng. Sau này tín đồ đông hơn, Lý Du sẽ làm thêm một bản tiếng thông dụng nữa.
Đám người thằn lằn lần đầu tiên học qua hình thức đa phương tiện cũng không khá hơn Adele là bao. Họ còn tưởng rằng Lý Du bị màn hình trắng kia hút vào trong, thậm chí còn định tổ chức người xông vào cứu tiên tri của họ. Nhưng sau vài lần, họ dần quen, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nữ tư tế được lên lớp "online".
Adele nhìn đạo thân ảnh trên tấm vải trắng kia thật sự kinh hãi không thôi! Lúc này nàng cuối cùng cũng có thể hiểu vì sao Irea lại ngăn cản nàng tới đây, bởi vì nơi này tất cả đều quá quỷ dị. Dưới vẻ ngoài bình tĩnh là một thứ điên cuồng, vặn vẹo lẽ thường! Thảo nào những người thằn lằn này, còn cả thiếu nữ lúc trước nàng gặp, đều có tín ngưỡng cuồng nhiệt với Thứ Bảy như vậy, thảo nào giáo hội lại cảnh giác với giáo đoàn nhỏ chỉ hơn một ngàn tín đồ này đến thế.
Sự tình phát triển đã hoàn toàn vượt ra khỏi sự lý giải của nữ tư tế, nỗi sợ trước những điều không biết khiến cơ thể nàng không ngừng run rẩy. Nàng không dám tiếp tục chờ đợi ở đây nữa. Đột nhiên, nàng dùng sức nhảy từ vai người thằn lằn xuống, rồi nhân lúc đối phương không kịp phản ứng, ba chân bốn cẳng chạy trốn ra khỏi căn nhà đá. Adele muốn một mạch chạy về Trà Bôi bảo, rời xa nơi này. Tốt nhất là có thể trực tiếp ngồi xe ngựa về giáo hội, nhưng sau khi chạy được vài bước, nàng nghĩ tới sứ mệnh mình đang gánh vác, bước chân lại chậm lại. Vẻ mặt nàng biến đổi mấy lần.
Đây là việc đầu tiên mà giáo hội giao cho nàng, đồng thời cũng là một lần khảo nghiệm. Với tuổi tác và xuất thân của nàng, thực sự không nên sớm trở thành tư tế như vậy, nhưng mà đại tư tế Martina, sư phụ của nàng, lại rất coi trọng nàng, một mình chống lại dư luận, gần như là một tay đưa nàng vào danh sách tư tế mới tấn phong năm nay. Nếu cứ như vậy mà chạy trốn thì nhất định sẽ khiến sư phụ nàng thất vọng. Hơn nữa sau này chắc chắn trong giáo hội cũng sẽ có không ít lời đàm tiếu nhằm vào nàng...
...Những điều này chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là Adele đã từng hứa với bạn tốt của mình rằng sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy, sẽ đưa cô ấy trở lại dưới ánh hào quang của nữ thần. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy khó khăn và nguy hiểm mà đã chật vật bỏ chạy thì làm sao nàng có thể thực hiện được lời hứa đó? Còn những tín đồ Pyt·h·ia đang sinh sống tại Lục Dã, nếu như họ biết cả tư tế cũng bị dọa chạy mất, thì họ sẽ rơi vào khủng hoảng như thế nào?
Nghĩ đến đây, nữ tư tế cuối cùng cũng dừng bước. Nàng nhìn về hướng Trà Bôi bảo, rồi lại nhìn phía sau thôn xóm. Cuối cùng cắn răng một cái, quay trở lại. Với một người vốn nhát gan như Adele, đây là một hành động vĩ đại, nhưng đây cũng đã là giới hạn của nàng. Nữ tư tế dù thế nào cũng không đủ can đảm để quay lại căn nhà đá đó.
Trong năm ngày tiếp theo, nàng giống như một con vật nhỏ bị hoảng sợ, trốn trong căn phòng gạch đỏ, không chịu bước ra nửa bước. Việc muốn dò xét tình hình cũng theo đó mà bỏ dở. Điều này khiến cho tiểu thị nữ khổ sở. Ngoại trừ hai ngày nghỉ theo quy định, ba ngày sau đó, nàng ngày nào cũng bị nữ tư tế lôi kéo học bổ túc tiếng thông dụng, khiến cho nhiệm vụ học tập của nàng bị quá tải nghiêm trọng, cả người ủ rũ mặt mày.
May mắn đến ngày thứ bảy, sau khi hết kỳ nghỉ, Lý Du rốt cục cũng quay trở lại Song Hưu giáo quyền sở hữu, và gặp được Adele đến viếng thăm. Lúc này, nàng không còn vẻ tự tin và thong dong như trước, ánh mắt nhìn Lý Du cũng trở nên lảng tránh. Nữ tư tế cũng không muốn như vậy, chỉ là cứ mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt đó, nàng lại không tự chủ được mà nhớ lại hình ảnh đáng sợ của đối phương ngày hôm đó, chỉ có nửa thân thể, xuất hiện trên màn vải trắng. Nhưng nàng vẫn lắp ba lắp bắp nói rõ ý đồ của mình.
"Ngươi nói Ngân Nguyệt giáo hội muốn so y thuật với ta một trận?" Lý Du nhướn mày, vẻ mặt cổ quái nói.
"Không, không phải Ngân Nguyệt giáo hội, là... là ta và ngươi." Adele cúi đầu, nhìn vào đầu gối của mình, khẽ nói.
"Y thuật của ngươi rất lợi hại sao?"
"Không có, không có, y thuật của ta ở giáo hội không được xếp hạng." Nữ tư tế rất thật thà.
"Vậy ngươi còn đến thách đấu với ta?"
"Ách..." Adele không biết nên nói gì cho phải. Theo như chuẩn bị ban đầu, nàng lúc này phải nói ta có nữ thần giúp đỡ, đủ sức đối phó với ngươi. Nhưng sau khi trải qua những điều ở trong căn nhà đá đó, lời này nàng có chút không nói ra miệng được.
Lý Du cũng không xoắn xuýt vấn đề này, chỉ tiếp tục hỏi, "Chúng ta sẽ tỉ thí ở đâu? Là đấu tay đôi hay là..."
"Nếu có thể thì ta... ta hy vọng có thể công khai kết quả tỉ thí." Nữ tư tế bạo dạn nói, "Về địa điểm, ngay tại Trà Bôi bảo đi."
"Công khai sao... Được thôi, ta không có vấn đề gì." Adele hoàn toàn không ngờ rằng Lý Du lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy. Trên mặt nàng không khỏi hiện lên một tia sợ hãi lẫn vui mừng. "Địa điểm đã nói rồi, vậy thì thời gian để ngươi định."
"Vậy thì sáu ngày sau đi, ngươi có được không?"
Nữ tư tế nghĩ ngợi rồi gật đầu, "Được, sáu ngày sau."
Nói xong, nàng như sợ Lý Du đổi ý, lại trộm nhìn thoáng qua người kia, kết quả phát hiện Lý Du cũng đang nhìn mình, cặp mắt bình tĩnh đó tựa như muốn nhìn thấu hết những bí mật mà nàng cất giấu trong lòng vậy. Adele không tự chủ được rùng mình, gượng gạo nở một nụ cười, "Ừm, ta không còn việc gì nữa, sẽ không làm phiền tiên tri Merlin."
"Không có gì phiền toái cả. Khoảng thời gian ta không ở đây, ta còn muốn cảm ơn ngươi đã dạy Marie học tiếng thông dụng." Lý Du nói, "Mấy ngày nay nàng nắm được nhiều từ ngữ hơn cả nửa tháng trước, xem ra bài tập ta giao cho nàng trước đó vẫn còn quá ít."
Tiểu thị nữ nghe vậy có nỗi khổ không nói được, nàng không thể phản kháng Lý Du, chỉ có thể dồn hết oán niệm lên người nữ tư tế, khiến Adele cảm thấy như có gai ở sau lưng, lo lắng nếu ở thêm một lát nữa thì có thể sẽ gặp họa sát thân. Trời còn chưa sáng, nàng đã vội vã rời khỏi lãnh địa của Song Hưu giáo.
Lý Du thì nhìn theo chiếc xe ngựa đang đi xa, lộ ra một vẻ mặt như đang nghĩ tới điều gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận