Làm Công Tiên Tri

Chương 242: Bạn cũ

“Ta cùng Hắc Mỹ Nhân cùng nhau sinh sống hơn mười năm, nhưng đến gần đây, ta mới ý thức được ta căn bản không hiểu rõ nó.” Jude chân thành nói, “Trên người nó có rất nhiều đức tính tốt, trung thành và vô tư, mỗi khi ta gặp nguy hiểm, nó luôn là kẻ đầu tiên lao lên, bất kể đối thủ có mạnh đến đâu, nó cũng không lùi bước.” “Ừm, chó là người bạn trung thành nhất của nhân loại.” Lý Du nói. “Đối với người khác có thể là như vậy, nhưng Hắc Mỹ Nhân đối với ta mà nói còn giống một người nhà hơn. Thật đấy, có đôi khi ở dã ngoại, ta nhìn vào cặp mắt của nó, cảm giác nó có rất nhiều lời muốn nói với ta, chỉ chờ một khắc là sẽ há mồm ra ngay.” “Vậy ngươi hẳn là nên tiếp xúc với người khác nhiều hơn.” Tiểu thị nữ chen vào nói. “Bác sĩ Adele cũng nói với ta như vậy. Tóm lại, ta muốn hiểu rõ suy nghĩ của Hắc Mỹ Nhân sâu hơn.” Jude nói, “kế thừa di chí của nó, sống như nó đã từng sống….…. Tin tưởng và bảo vệ những điều trân quý.” “Thứ gì?” Lý Du hỏi. “Thứ ngài gây dựng ở nơi này, dù hiện tại ta còn chưa thể hoàn toàn lý giải những giáo lý của Song Hưu giáo,” người đàn ông mặt xấu nói, “nhưng ta cảm nhận được, những việc ngài làm, không giống với đám lãnh chúa ở đại lục này, cũng chẳng giống những kẻ lắm lời trong các giáo hội khác.“Nó rất….….đẹp đẽ và vĩ đại, mà điều đó đồng nghĩa với việc nó sẽ bị người ta thèm khát, cho nên cần có người như ta đến bảo vệ nó, những chuyện khác ta không biết, ta không biết cày ruộng, cũng không xây được loại nhà lợp ngói kia….…. Nhưng chém người thì ta rất lành nghề.” Jude vỗ ngực nói. Lý Du không ngờ rằng một kẻ lang thang lâu ngày trong vùng hoang dã, bạn đồng hành chỉ có chó đen lại có cái nhìn sâu sắc hơn những quý tộc và mưu sĩ của họ, hoặc nói rằng đó là một loại trực giác nhạy bén nguyên sơ. Rất nhiều người, kể cả Irea, khi nghe Lý Du muốn lập đội kỵ sĩ, phản ứng đầu tiên vẫn là cho rằng Lý Du bị ảnh hưởng bởi Hắc Long, hoặc là chuẩn bị cho cuộc chiến với quân Dực tộc sắp tới. Điều đó cũng không sai, nhưng Lý Du suy xét còn lâu dài hơn những gì mọi người tưởng tượng. Hắn mang đến nơi đây món quà từ một vũ trụ khác, có thể ban đầu chưa thấy rõ, nhưng theo thời gian, ngày càng nhiều người nhận ra sự trân quý của những kiến thức và kỹ thuật kia. Lý Du không ngại truyền bá những hạt giống văn minh này, nhưng điều kiện tiên quyết là các lãnh chúa phải chấp nhận giáo luật của Song Hưu giáo và tín ngưỡng với Thứ Bảy. Điều này không chỉ vì công trạng của chính hắn, mà Lý Du cũng thực lòng hy vọng có thể khiến thế giới này tốt đẹp hơn một chút. Hắn định vị bản thân rất rõ, hắn không phải nhà tư tưởng, cũng không phải nhà cách mạng, những điều mà các bậc tiên hiền không làm được, Lý Du cũng không cho rằng mình làm được. Cho nên từ đầu, hắn đã không nghĩ đến việc muốn phá vỡ thế giới này, thay đổi phương thức sản xuất và phân phối từ gốc rễ. Chỉ là hy vọng người lao động ở tầng lớp thấp có thể có thêm một chút bánh ngọt, bảo vệ họ ở mức sinh tồn tối thiểu, đó là ý nghĩa tồn tại của Song Hưu giáo, cũng là tâm tư riêng của Lý Du. Mà hắn cũng biết chỉ là một chút bánh ngọt nhỏ bé thôi, cũng có vô vàn cặp mắt đang nhòm ngó, vì lòng tham của con người là vô đáy, việc truy cầu lợi ích cũng không bao giờ ngừng, nếu trong tay không có đao kiếm, thì chẳng cách nào xua đuổi được lũ sói lang. Sau đó Lý Du tự tay làm lễ nhập giáo cho Jude dưới gốc cây. Đợi khi giai điệu hùng tráng của “Hoa Nhài” kết thúc, Lý Du đeo lên tay người đàn ông mặt xấu một chiếc vòng tay silicon màu xanh lục. Đồng thời ban cho hắn tên thánh - George. Cái tên này xuất phát từ truyền thuyết thần thoại Châu Âu về Thánh George diệt rồng, trùng hợp với sự tích diệt rồng của Jude. Còn người đàn ông mặt xấu quỳ một gối xuống đất, hoàn thành lời thề của mình. Khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua giữa khu rừng, thấy một bóng đen quen thuộc, bóng đen kia cũng đứng nhìn hắn từ phía xa. Trong lòng Jude mừng rỡ, định cất tiếng gọi đối phương, nhưng ngay sau đó, bóng đen kia chợt loé lên, biến mất giữa bụi cây. Người đàn ông mặt xấu muốn đuổi theo, nhưng vừa đứng lên được hai bước, lại dừng lại. “Sao vậy?” Lý Du vì đứng quay lưng lại bóng đen kia nên không thấy chuyện gì vừa xảy ra. “Không có gì, chỉ là như gặp một người bạn cũ.” Jude mỉm cười nói. Nụ cười của hắn mang theo cả sự lưu luyến và thoải mái. Sau đó, Lý Du lại dẫn người đàn ông mặt xấu đến gặp Onund, để đội trưởng đội kỵ sĩ làm quen với trợ thủ mới của mình. Lúc này Onund đang bận thao luyện cho hai đội người lùn mặc giáp và chiến binh thằn lằn cầm vũ khí, quan sát bọn họ chém giết trên tuyết. Vì Lý Du đã nói trước với anh, nên anh không hề bất ngờ khi Jude gia nhập. Nhưng các chiến binh thằn lằn dưới trướng anh lại tỏ vẻ bất mãn, có người còn chỉ trỏ Jude, ánh mắt đầy khiêu khích. Onund thấy vậy quát, “Đầu óc các ngươi bị cái mùa đông chết tiệt này làm đông cứng rồi hả, đây là dũng sĩ diệt rồng, sau này các ngươi phải tuân lệnh hắn như nghe lời ta vậy.” Các chiến binh thằn lằn nhìn nhau, rồi một kẻ có thân hình to lớn nhất lên tiếng, “Dũng sĩ diệt rồng, hay là gã bợm rượu? Ta không phủ nhận gã ta đã thể hiện rất dũng cảm trong trận chiến kia, nhưng từ đó ta chưa từng thấy hắn động đến cái lưỡi búa kia.” “Mà ngược lại ta thường thấy hắn say khướt như chết, loại người này thì sao mà chỉ huy được chúng ta?” Lời của hắn được nhiều đồng đội đồng tình. Onund cau mày, “Đây là lệnh của tiên tri đại nhân. Chẳng lẽ các ngươi lại không nghe lời tiên tri đại nhân nữa….” Jude phất tay ngắt lời anh, “Không cần rắc rối thế đâu, ai muốn khiêu chiến ta cứ lên hết đi, ta mà thua thì tự động rút lui.” “Thế thì cũng không cần, nhưng vị trí của ngươi phải cho ta ngồi.” Tên chiến binh thằn lằn to con tự tin nói. “Được.” Jude trả lời cũng rất dứt khoát. Hắn đã ở lại lãnh địa của Song Hưu giáo được vài tháng, còn cùng những chiến binh thằn lằn này kề vai chiến đấu, tính cách của bọn chúng không thể nào quen thuộc hơn nữa. Bọn họ tôn sùng dũng sĩ, chán ghét kẻ hèn nhát, cho nên để được bọn chúng chấp nhận cũng rất dễ, đánh cho chúng ngã gục là được. Onund từng là thủ lĩnh của người thằn lằn nên rất hiểu điểm này, vì thế cũng không ngăn cản, chỉ là có chút lo Jude sẽ thua, bèn nói với tên chiến binh thằn lằn kia. “Tok, cởi giáp trên người ra đi, George thì không mặc giáp, như vậy không công bằng.” “Không cần, cứ để hắn mặc đi, còn ai muốn khiêu chiến thì cùng lên cũng được.” Jude cười toe toét nói. Câu nói đó của hắn làm cả Onund và Tok đều giật mình, đặc biệt là Tok, cảm thấy bị khinh thường, tức giận đùng đùng, không nói lời nào liền cầm thanh kiếm lao tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận