Làm Công Tiên Tri

Chương 505: Irea tước sĩ, ngựa của ngài đâu?

Chương 505: Tước sĩ Irea, ngựa của ngài đâu?
Sáng sớm, Thỏ tiểu thư hăng hái đi ra ngoài, đến sân đấu võ, kết quả chờ đến tận trưa cũng chưa tới lượt nàng. Cũng may bữa trưa ở đây có phục vụ cơm, hơn nữa cơm nước cũng không tệ. Thiếu nữ một mình ăn hết một bát sườn hầm hươu, nửa cái bánh nhân thịt gà, còn ăn hai miếng nho khô kem trứng, duy chỉ không động đến món thịt thỏ hầm bia. Cảm thấy no căng cả cổ, thế là nàng nghỉ ngơi một lát, tranh thủ lúc người phục vụ dọn dẹp bàn thì ăn thêm một quả táo bơ, lần này thì thật sự không ăn nổi nữa, liền vịn cột cờ nấc cục.
Ferdinand nhìn không được, hỏi nàng: “Ngươi như vậy thật không sao chứ, buổi chiều còn phải ra sân?”
“Không sao, chuyện nhỏ mà thôi, ta, nấc... không ảnh hưởng gì, nấc...”
“... ... ... ...”
“Ta đi lấy cho ngươi chút đồ uống nhé.”
“Ừm, cũng được.”
Nữ lãnh chúa uống chút rượu mật ong, cảm thấy khí thuận hơn một chút, rồi lại cảm khái nói: “Ta biết vì sao mọi người đều muốn đến Vương Đô, nấc... chỉ riêng đồ ăn thôi đã ngon hơn Tây Cảnh rất nhiều rồi, còn có đại hội luận võ để xem, nhưng mà... ...”
“Nhưng mà không hiểu sao, mấy ngày nay ta gặp những nhân vật lớn ở đây, nấc... cảm thấy bọn họ đều không vui vẻ.”
“Đó là do họ thường suy nghĩ nhiều chuyện hơn.” Ferdinand nói, “Họ khác chúng ta, muốn nhúng tay vào lãnh địa càng lớn, nhân khẩu cũng nhiều hơn, đương nhiên cũng gặp phải nhiều phiền toái hơn.”
“Có thể đây chính là ý nghĩa của việc thưởng thức mỹ thực mà, có thể giúp ngươi tạm thời quên đi những phiền não đó.”
Vì có rượu mật ong, khiến khuôn mặt thiếu nữ ửng hồng một tầng nhàn nhạt.
“Ngươi cũng đừng mải hưởng thụ mỹ thực mà quên chuyện chính.” Gia chủ Báthory nhắc nhở. “Ngươi là anh hùng Đồ Long do bệ hạ đích thân phong, là nữ kỵ sĩ thứ tư của đế quốc, không ít ánh mắt đang nhìn chằm chằm ngươi đấy, nếu ngươi biểu hiện không tốt tại đại hội đấu võ, e là sẽ có rất nhiều người đang chờ để ném đá vào ngươi.”
Nữ lãnh chúa đang định lên tiếng thì trước mắt bỗng tối sầm lại. Lại là ánh nắng bị một người đàn ông mặt dài che khuất, hắn mặc trang phục kỵ sĩ điển hình, người mặc khôi giáp, eo đeo bảo kiếm, nhưng điều khiến người khác chú ý nhất chính là đôi tai trên đỉnh đầu hắn. So với Thỏ tiểu thư thì ngắn hơn một chút, trên tai còn có hoa văn đen trắng.
“Xin hỏi ngài có phải là tước sĩ Irea không?” Người đàn ông mở miệng hỏi.
“Ngài là...”
“Cẩn thận Jose, con trai của Chân Bay Bars, đến từ gia tộc Villeneuve...”
“Ta biết gia tộc Villeneuve, các ngươi trước đây là thần dân của gia tộc Wettin.” Nghe nữ lãnh chúa nhắc tới cái tên đó, trên mặt Jose thoáng qua một nét mất tự nhiên, “Bây giờ chúng ta trung thành với gia tộc Drummond.”
“Được rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì không? Tước sĩ Jose, nấc...”
“Chỉ là đến chào hỏi, ta là đối thủ của ngươi trong cuộc luận võ sắp tới.” Jose ngẩng đầu nói. “Ta đã sớm mong muốn được lĩnh giáo Đồ Long kỵ sĩ lợi hại, hy vọng ngươi có thể trụ được dưới kiếm của ta lâu hơn một chút, như vậy ta có thể thể hiện võ kỹ xuất sắc của mình với bệ hạ và mọi người.”
“Ách... Ngươi tên gì?”
“Jose, hãy nhớ cái tên này, vì hành trình đại hội luận võ của ngươi lần này sẽ dừng bước ở đây.”
“Không, ta hỏi cái biệt danh phía trước kia của ngươi ấy, mọi người gọi ngươi là Cẩn thận Jose, nhưng nhìn ngươi không hề cẩn thận chút nào.” Thỏ tiểu thư nghi ngờ nói.
Jose nghe vậy ánh mắt lạnh lẽo, “ngươi nên cảm thấy may mắn vì mình là phụ nữ, nếu không chỉ bằng câu nói vừa rồi của ngươi thôi, một lát nữa lúc tỷ võ ta sẽ giết ngươi.”
“Oa a, ngươi đang uy hiếp ta sao?” Nữ lãnh chúa mở to mắt nhìn.
“Đúng thì sao?” Jose hừ lạnh một tiếng, “đợi ở sân đấu võ thì chính là võ nghệ quyết định, thần minh nước ngoài của ngươi cũng không bảo vệ được ngươi đâu.”
“Mạo phạm ta còn chưa tính, ngươi thật sự nên tôn trọng Thứ Bảy hơn một chút.” Thiếu nữ nghiêm túc nói.
Jose lại coi thường, “Ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy, luận võ là chuyện của đàn ông, ngươi không thuộc về nơi này.”
Nói xong cũng không đợi nữ lãnh chúa trả lời, hắn liền quay người sải bước rời đi.
Thỏ tiểu thư lại nấc một tiếng, hỏi Ferdinand bên cạnh, “cái trò dọa dẫm trước khi đánh nhau là mọi người đều có hả, hay chỉ là... ...”
“Chỉ là nhắm vào ngươi thôi.” Gia chủ Báthory nói, “Đối thủ của ta trước khi đánh chẳng nói gì với ta cả.”
Dừng một chút, ông lại nói thêm: “Nhưng cũng có thể là do tính cách cá nhân thôi.”
“Tốt lắm, ta bắt đầu tức giận rồi.” Nữ lãnh chúa vặn cổ tay và các ngón tay. “Ta định một hiệp là hạ gục hắn luôn.”
Một lát sau, đợi trận luận võ trước kết thúc, trọng tài cuối cùng cũng gọi tên thiếu nữ.
Thỏ tiểu thư vốn đã đợi đến sốt ruột liền lập tức cùng Cát Lập Bằng đi ra giữa sân. Còn Jose cùng kỵ sĩ tùy tùng cũng rất nhanh đến, trọng tài chủ trì tỷ võ kiểm tra một lượt, xác nhận cả hai bên tham gia luận võ đều không mang theo nỏ tay hay thuốc độc. Khi nhìn thấy nữ lãnh chúa cài ba khẩu súng ngắn quyết đấu và một cái rìu lưỡi tỏa phát bên hông, trọng tài rõ ràng sững sờ một chút, nhưng khi hỏi ra biết không có giấu mũi tên bên trong thì cũng không nói gì nữa.
Sau đó Jose và Irea lại tách ra, ai về phía sân đấu võ của mình. Tại đây, Cát Lập Bằng giúp nữ lãnh chúa hoàn thành kiểm tra súng ống lần cuối, cũng lắp xong thuốc nổ và đạn, làm xong hết thảy hắn liền yên lặng lui sang một bên. Về phía bên kia, Jose cũng đã chuẩn bị xong xuôi, lên ngựa. Trọng tài lại nhìn sang thiếu nữ, không nhịn được mà hỏi lại, “Tước sĩ Irea, ngựa của ngài đâu?”
“Ta không cần ngựa.” Thỏ tiểu thư tự tin nói. Mặc dù từ Lục Dã tới Vương Đô, nàng đã học được cách cưỡi ngựa, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức biết cưỡi, còn tác chiến trên lưng ngựa thì đừng mong. Hơn nữa nổ súng cần cánh tay cố gắng giữ vững, xuống ngựa ngược lại có thể ngắm bắn chuẩn hơn.
“Ngài xác định cứ vậy lấy bộ chiến nghênh địch sao?” Trọng tài dường như hơi khó hiểu với lựa chọn của thiếu nữ, dù sao kỵ binh đối đầu với bộ binh vẫn chiếm ưu thế rất lớn. Ông làm trọng tài suốt buổi trưa, những người dự thi đều tận dụng lợi thế trong khuôn khổ quy tắc, đây là lần đầu tiên thấy có người ngay từ đầu đã tự đặt mình vào thế bất lợi như vậy.
“Ta xác định.” Nữ lãnh chúa khẳng định gật đầu.
“Vậy được, ta tuyên bố luận võ…”
“Khoan đã.” Lúc này Thỏ tiểu thư lại lên tiếng, “trước khi đánh, ta có thể nói với tước sĩ Jose vài câu nữa không?”
“Nếu như nhất thiết phải vậy...”
“Có có,” nữ lãnh chúa bước mấy bước lên phía trước, hai tay đặt bên miệng, thành hình loa, hét về phía đối thủ bên kia: “Đầu hàng đi, nhân lúc còn kịp, chỉ cần ngươi bây giờ đầu hàng, đồng thời sám hối vì đã mở miệng mạo phạm Thứ Bảy, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không thì thứ chờ đợi ngươi sẽ là thần phạt. Ta sẽ dùng một sức mạnh kinh khủng mà ngươi chưa từng thấy, đánh bại ngươi một cách mạnh mẽ, đầu tiên là ngựa chiến của ngươi sẽ chết một cách bất đắc kỳ tử, tiếp đến là chân trái của ngươi sẽ bị thương, biến thành kẻ què. Đến lúc đó nếu như ngươi còn chấp mê bất ngộ, hừ hừ, thì đừng trách ta lấy mạng ngươi. Tốt, ta nói xong rồi.” Thiếu nữ nói với vị trọng tài đang trợn mắt há mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận