Làm Công Tiên Tri

Chương 282: Cha con

Chương 282: Cha con
Kim Đồng cũng không có giống như lúc trước bắt Lý Du, đem Clara nhét vào trong bao bố. Hắn đỡ tiểu thị nữ trèo lên lưng ngựa, sau đó chính mình cũng leo lên ngay, nắm lấy dây cương, con ngựa lớn màu nâu hắt hơi một cái, theo lệnh chủ nhân liền phi nước đại.
Gió lạnh ập vào mặt khiến Clara giật mình. Lúc ra cửa, nàng chỉ nghĩ là đi dạo một chút nên không mặc loại áo choàng giữ ấm, không ngờ lại phải cưỡi ngựa.
Kim Đồng thấy vậy liền rút từ phía sau yên ngựa ra một tấm thảm ném cho tiểu thị nữ.
"Cám ơn." Clara nói, nàng dùng tấm thảm da dê bọc kín người lại, chỉ để lộ mỗi cái đầu, cảm giác thân thể lập tức ấm lên, sau đó lại hiếu kỳ ngó nghiêng xung quanh.
"Chúng ta đây là... Đang đi về hướng Trà Bôi bảo sao?"
"Không sai."
"Vậy Merlin cùng Hắc Khuyển Vệ lúc này cũng đang ở đó, còn có cả chiến binh gia tộc Arias."
"Chính vì vậy, mới không ai nghĩ chúng ta sẽ rời đi từ hướng đó."
Kim Đồng dừng lại một chút, nói tiếp, "Lần trước chúng ta rút lui về lãnh địa gia tộc Poupaud ở phía nam, nhưng lần này Merlin chắc chắn cũng sẽ tập trung giám sát hướng đó."
"Vậy ngươi cũng có thể đi hướng bắc mà."
"......" Kim Đồng im lặng.
Lúc đầu Clara không hiểu vì sao Kim Đồng lại có phản ứng này, nhưng rất nhanh nàng liền chợt nhận ra, "Ngươi sợ tiên tri Merlin."
Kim Đồng không hề phủ nhận, "Ta đã một trăm tuổi, suốt một trăm năm qua ta là một người không có tín ngưỡng, căn bản không tin vào những thứ thần thần quái quái kia, cho đến đêm đó, ta gặp hắn, tận mắt thấy hắn bước qua dòng suối nhỏ, hai chân giẫm trên mặt nước mà không hề chìm."
"Ta... Lúc đó không tài nào hiểu nổi những gì mình nhìn thấy, hơn nữa chuyện còn chưa hết, sau đó ta còn bắt được hắn, vậy mà hắn vẫn biến mất ngay trước mắt ta, là biến mất hoàn toàn, không một dấu vết, cứ như vậy đột ngột biến mất, giống như tan vào không khí."
"Ừm ừm ừm, ta hiểu, tiên tri không phải là người của thế giới này, hắn có thể tùy ý đi lại giữa Thần Quốc và phàm thế." Tiểu thị nữ nói, "Ta cũng thường thấy hắn biến mất."
"Sau khi trở về, ta tìm hiểu thêm về hắn, trước kia ta cứ nghĩ những chuyện này chỉ là mấy lời đồn nhảm của dân quê, nhưng bây giờ ta không thể phân biệt đâu là lời đồn, đâu là sự thật."
Kim Đồng nói, "Cả đời này ta đối mặt vô số kẻ địch, nhưng chưa từng có ai khiến ta khó đoán như vậy, cho nên khi đối đầu với hắn ta phải vô cùng cẩn thận, không được phép sai sót dù là nhỏ nhất."
"Ngươi hoàn toàn có thể lựa chọn không đối đầu với hắn." Clara đề nghị.
"Hả?"
"Được làm đồng minh của Merlin cảm giác hẳn là thích hơn là làm kẻ thù của hắn, tiểu thư Irea chắc hẳn sẽ rất đồng cảm."
"Vậy sao, đáng tiếc ta và hắn đã định trước chỉ có thể là địch, không thể là bạn." Kim Đồng nói.
"Đừng nói tuyệt đối như vậy." Clara nói, "Ta biết một người, hắn và ngươi rất giống nhau, đều không phải là người tốt gì, nhưng cũng không quá xấu xa, cuối cùng hắn lại gia nhập vào giáo phái Song Hưu."
"Có vẻ ngươi hiểu lầm gì đó rồi, lúc nãy ta cho ngươi tấm thảm cũng không phải là do lương tâm thức tỉnh, mà là do người sai khiến ta, muốn ta phải đưa ngươi trở về nguyên vẹn."
Kim Đồng lạnh lùng nói, "Trong mắt ta, ngươi không khác gì một món hàng hóa. Ta có thể cam đoan với ngươi, trên thế giới này không ai tàn nhẫn hơn ta, số người đã bị ngươi biết là người có máu tanh trên tay, chắc gì đã bằng số lẻ của ta."
Clara nghe vậy liền im lặng.
Kim Đồng cứ tưởng tiểu thị nữ cuối cùng cũng sợ, nhưng không ngờ lát sau, Clara lại lên tiếng, "Đồng bọn của ngươi đang ở đâu vậy? Hôm đó các ngươi tập kích tiên tri Merlin có nhiều người lắm mà?"
"Bọn họ có việc khác cần làm... Trong lần hành động này, càng đông người càng dễ lộ, chỉ có một mình ta lại dễ thành công hơn."
"Chuyện gì vậy?" Clara lại thấy hiếu kỳ.
"Chuyện này không liên quan gì đến ngươi."
"À." Tiểu thị nữ lại đổi câu hỏi khác, "Vậy buổi tối hôm nay chúng ta ở đâu, ngủ ngoài trời hoang dã sao...?"
Kim Đồng cảm thấy có chút bực mình, "Có phải ngươi không nghe thấy ta vừa nói gì không? Ta là kẻ xấu giết người không chớp mắt, không chỉ có nam nhân mà phụ nữ, người già, thậm chí cả trẻ con đang còn trong tã lót ta cũng không tha, ngươi không sợ sao?"
"Nhưng ngươi vừa nói là mình chỉ làm theo lệnh thôi mà, còn người sai khiến của ngươi bảo ngươi phải đưa ta về nguyên vẹn mà." Tiểu thị nữ chớp mắt.
"......"
Kim Đồng giờ chỉ muốn tát vào mồm mình hai cái, vì sao vừa rồi lại nhiều lời như thế.
Sau đó Clara lại hỏi chuyện người đã bắt nàng.
Kim Đồng chỉ nói đó là một nhân vật lớn, đợi gặp được người đó sẽ tự biết.
Trong lúc bất tri bất giác, hai người đã đến gần Trà Bôi bảo, Kim Đồng nheo mắt, thậm chí còn có thể nhìn thấy những chiếc máy bay không người lái bay lơ lửng trên thành, thứ đồ tạo tác thần kỳ mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
Kim Đồng bản năng cảnh giác và bài xích với những con chim sắt có thể bay trên trời, vì thế hắn không dám dừng lại lâu, lập tức thúc ngựa tiến vào khu rừng gần đó.
Vì những người dân trong thôn gần đây đều đã chạy đến xem nghi lễ gia nhập giáo hội của Irea, mà các vệ binh của gia tộc Arias cũng đều đóng quân xung quanh Trà Bôi bảo, nên lúc này trong rừng cây ngược lại không có ai, rất yên tĩnh.
Thêm vào đó Kim Đồng cố ý đi đường vòng, chọn những nơi vắng vẻ để đi, mọi chuyện trên đường đều thuận lợi ngoài dự tính, thấy sắp ra khỏi rừng, nỗi lo lắng trong lòng Kim Đồng cũng vơi đi đôi chút.
Ngay lúc này, hắn bỗng nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ một bụi cây.
Sau đó, chỉ thấy một ông lão nông dân chui ra từ đó, trên tay đang cầm một con thỏ rừng và một chiếc bẫy đơn giản.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai bên đều giật mình.
Kim Đồng không ngờ lại gặp người khác ở đây, hơn nữa còn bị người kia thấy hắn cùng Clara.
Còn lão nông kia thì do trốn tránh lãnh chúa mà tự mình đi săn, hơn nữa còn bắt được thỏ rừng, một loài động vật được bảo hộ trong lãnh địa của gia tộc Arias.
Ông ta cũng không ngờ lại bị người ta bắt gặp, nhất thời có chút bối rối.
Trong mắt Kim Đồng lóe lên sát ý, hắn đã định giết người diệt khẩu, một tay đã đặt lên chuôi kiếm, nhưng ngay sau đó giọng của Clara vang lên.
"Cha, bớt một chuyện vẫn hơn, chẳng phải cha còn muốn đưa con đến Hắc Thạch Thành mua cún con sao, chúng ta mau đi thôi."
Kim Đồng nghe vậy im lặng một hồi, cuối cùng vẫn dời tay khỏi kiếm, khẽ gật đầu, cũng không nhìn lão nông kia mà cứ thế cưỡi ngựa đi ngang qua ông ta.
Mà lão nông kia cũng thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn xung quanh, nhét con thỏ rừng vào ngực rồi vội vã rời khỏi rừng theo hướng khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận