Làm Công Tiên Tri

Chương 83: Mỗi người mỗi ý

Chương 83: Mỗi người mỗi ý
Vừa nghe nói muốn đi vào đầm lầy, tất cả mọi người đều im lặng. Dù sao chỗ đó cho dù không có rồng cũng đã rất nguy hiểm rồi, chớ nói chi là bên cạnh còn có cái tên người thằn lằn nhiệt tình hiếu khách làm "dẫn đường", ai mà biết được liệu mấy tên dẫn đường đó có dẫn đường thật hay không, có khi nào bất thình lình quay ra đâm bọn họ một đao, sau đó bỏ chạy rồi bảo là bọn họ bị rồng ăn thịt.
Mất cái mạng nhỏ thì chưa sao, đằng này lại chết mà không có chút giá trị nào.
Cuối cùng thì Alfred cũng lên tiếng, “việc này liên quan đến an nguy của tất cả mọi người, nhất định là phải điều tra cho rõ ràng, có điều phải phái bao nhiêu người đi, phái ai đi, cần phải sau khi bàn bạc kỹ hơn mới có thể đưa ra quyết định.”
Irea gật đầu, “Ừm, con rồng kia nếu thật sự đáng sợ như những người thằn lằn kia nói, thì những người đi vào đầm lầy cũng phải chuẩn bị kỹ càng mới được.”
Theo lời thiếu nữ nói ra, cuộc thảo luận về rồng tạm thời đi đến hồi kết.
Mặc dù những người thằn lằn kia miêu tả con rồng đen vô cùng hung tàn đáng sợ, nhưng phạm vi hoạt động của nó ở giai đoạn hiện tại dù sao cũng vẫn còn giới hạn ở trong đầm lầy Gegu, so với việc gần một nghìn người thằn lằn bên ngoài thành uy hiếp khẩn cấp hiện giờ thì vẫn còn kém xa.
Mà mục đích Lý Du vào thành lần này, là muốn bàn bạc với Thỏ tiểu thư chứ không phải vấn đề xử lý con rồng kia như thế nào.
Thấy không ai nói gì thêm, Lý Du lại tiếp tục, “những người thằn lằn trước kia khắp nơi cướp bóc, chủ yếu là để duy trì sự tồn tại của bộ tộc mình, trong đầm lầy, chúng không thể nào kiếm được đủ thức ăn và công cụ, môi trường sinh sản thì lại rất khắc nghiệt, khiến cho tỷ lệ chết yểu của cả mẹ và con đều rất cao, nên phải liên tục đi bổ sung.”
“Nhưng nếu như có người cho bọn họ một mảnh đất, để cho họ được an cư lạc nghiệp, thì bọn họ cũng có thể giống như người bình thường canh tác sinh sản, dùng chính đôi tay mình để nuôi sống bản thân.”
Irea còn chưa kịp nói gì thì những người khác xung quanh đã bắt đầu nhao nhao phản đối.
"Không thể nào! Cường đạo thì mãi mãi là cường đạo, dù có cầm cuốc cày thì vẫn là cường đạo, lúc mưa thuận gió hòa có lẽ còn tốt, nhưng một khi gặp khó khăn, thứ đầu tiên chúng nghĩ tới vẫn là trộm cướp thôi!"
Cũng có người nói, “Những người thằn lằn này hầu như năm nào cũng sẽ từ trong đầm lầy chạy ra quấy phá tấn công các thôn xóm xung quanh, trên tay bọn chúng đã nhuốm đầy máu của người vô tội rồi, nếu chúng ta tiếp nhận chúng, thì các thần dân khác trên lãnh địa sẽ nghĩ sao?”
“Đừng nói đâu xa, trong tổ tiên gia tộc Arias cũng có người từng mất mạng dưới tay bọn chúng, chín trăm năm qua, chúng ta và chúng đã sớm kết mối thù không đội trời chung rồi.”
Lão kỵ sĩ cũng lên tiếng, “Không nói đâu xa, chỉ nói chuyện gần nhất thôi, theo như ta nhận được tin tức, những người thằn lằn này đã tàn sát ít nhất sáu thôn trang, ngoài ra còn có mười sáu chiến sĩ tinh nhuệ nhất của gia tộc Arias cũng đã chiến tử để bảo vệ Irea tiểu thư rút lui, dân binh tử vong thì còn nhiều hơn nữa.”
"Kỵ sĩ Trinidad là người phát hiện ra bọn người thằn lằn trước tiên, ông ấy ngay lập tức triệu tập nhân thủ phản kháng, đốt cả phong hỏa, kết quả cả nhà già trẻ đều bị bọn thằn lằn đó giết chết, bây giờ lại còn đòi hòa đàm, có hơi quá đáng không?"
Thỏ tiểu thư là người cuối cùng lên tiếng, và thái độ của nàng cũng rất rõ ràng, “Mảnh đất này là do tổ tiên của ta để lại, ta sẽ không cắt nhường cho bất kỳ ai, nhất là cho địch nhân.”
“Bọn người thằn lằn này hiện tại đang hoàn toàn chiếm thế thượng phong, bọn chúng có thể tùy ý tàn sát dân của ta, kỵ sĩ của ta, chiến sĩ của ta, nhưng đừng mơ ta khuất phục, cho dù chúng đánh hạ Trà Bôi bảo, giết sạch mọi người kể cả ta, đánh gãy cờ thỏ treo trên tòa thành này, thì chỉ cần gia tộc Arias còn một hậu duệ, thì hắn sớm muộn gì cũng sẽ đoạt lại được mảnh đất này, tái thiết lại gia tộc.”
“Ta hiểu lập trường của ngươi, và ta cũng không có ý định khuyên ngươi cắt đất nhường đất." Lý Du nói, "ta đã trao đổi với những người thằn lằn kia rồi, bọn họ cũng thừa nhận những tội ác mình đã gây ra, nhất là việc tàn sát dân lành nơi này, bọn họ rất sẵn lòng bồi thường những thiệt hại của ngươi.”
“Bọn chúng định bồi thường như thế nào?” Thiếu nữ cau mày.
“Một mạng đổi một mạng, ừm, nói chính xác hơn thì là ba mạng đổi một mạng. Bọn chúng lần này từ trong đầm lầy lao ra, giết gần ba trăm người, còn lại hơn một nghìn người, hơn một nghìn người này hiện giờ nguyện ý trở thành dân của ngươi, vì ngươi lao động, liên tục đóng thuế cho ngươi.”
“Ngươi còn có thể chọn chiến sĩ từ trong số đó, bổ sung vào quân đội của ngươi, bọn chúng dù có không bằng những lão binh Orc kia, nhưng vẫn thiện chiến hơn so với dân binh bình thường, mà số lượng của chúng thì đủ nhiều, người thằn lằn này gần như toàn dân đều là lính, già trẻ gái trai đều có thể ra trận."
“Nhưng ta cần nhiều chiến sĩ như vậy để làm gì?” Irea càng nhíu chặt mày.
Mạng người không thể đơn giản tính toán như vậy được.
Cái gì mà một mạng đổi ba mạng chứ, nhưng những người bị người thằn lằn giết thì đã chết thật rồi, không thể nào sống lại được, có vài người trong số đó Irea còn có thể gọi được tên, thậm chí có người còn làm việc cho gia tộc Arias từ lúc nàng mới sinh ra.
Nhưng giờ đây bọn họ đều đã không còn nữa, Irea thật khó lòng chấp nhận việc hung thủ đã giết bọn họ lại trở thành dân của mình, ở dưới mí mắt nàng canh tác, nghỉ ngơi, sinh con lập gia đình.
Dù cho bọn họ có trung thực đóng thuế, cung cấp cho nàng càng nhiều thu nhập.
Thỏ tiểu thư rất yêu tiền là thật, nhưng cũng không phải là loại tiền nào nàng cũng nhận.
Nhưng khi nàng vừa dứt lời thì một giọng nói khác vang lên.
"Đồng ý với hắn đi."
"Bà cố..." Thiếu nữ ngạc nhiên, "ngài vừa nói gì vậy?"
“Ta nói là đồng ý với hắn, Merlin nói không sai, lần này người thằn lằn đột kích đã khiến gia tộc tổn thất nặng nề, vài chục năm e là khó hồi phục lại nguyên khí, nhưng hiện tại bọn người thằn lằn này đã bằng lòng thần phục chúng ta, không chỉ có thể bù đắp những thiệt hại này, mà còn có thể khiến gia tộc trở nên cường đại hơn.” Ona, người trước giờ luôn giữ im lặng, bỗng nhiên lên tiếng.
“Làm vậy nguy hiểm quá!” Alfred ngay lập tức phản đối, "cho dù không xét đến yếu tố tình cảm, thì số người thằn lằn này cũng quá nhiều, vượt quá giới hạn tiếp nhận của chúng ta, một khi chúng nảy sinh dị tâm thì hậu quả sẽ khó lường."
Fausto cũng không muốn trực tiếp đối đầu với vị trưởng bối nhất gia tộc Arias này, nhưng nghĩ đến thân phận cố vấn của mình, hắn cũng uyển chuyển lên tiếng.
"Đúng vậy, một nghìn người có hơi nhiều, hơn nữa Merlin lúc trước cũng có nói, những người thằn lằn này bất kể già trẻ trai gái, toàn dân đều là lính, mà gia tộc vừa rồi cũng tổn thất không ít chiến sĩ tinh nhuệ, cứ tiếp tục thế này...."
Nhưng bà lão không hề nhượng bộ, “Dù nguy hiểm cũng phải làm, trừ việc giết chết hung thủ giết hại kỵ sĩ Trinidad, thì những người còn lại chúng ta đều có thể giữ lại.”
Yago cũng có chút không nhịn được, "nếu làm như vậy, các kỵ sĩ trong lãnh địa, cũng như các dân thường khác nhất định sẽ oán hận cho xem."
"Vào lúc đặc biệt phải có những biện pháp đặc biệt.” Ona quả quyết nói.
“Phong ba sắp đến rồi, bây giờ không phải lúc cân nhắc đến việc sinh hoạt có dễ chịu thoải mái hay không.”
"Phong ba, ngài đang nói đến con rồng trong đầm lầy sao?” Irea hỏi, “Thế nhưng sự tồn tại của con rồng kia vẫn còn chưa được chứng thực mà."
“Ta không chỉ nói đến con rồng đó.” Bà lão lắc đầu, rồi không giải thích gì thêm, tuy nhiên ngữ điệu của bà dịu lại một chút, “Nói chung, ý kiến của ta là giữ lại bọn người thằn lằn này.”
Thiếu nữ im lặng không nói gì.
Lúc này Lý Du lại đặt thêm một quả cân lên cán cân, "Nếu ngươi bằng lòng chấp nhận những người thằn lằn này, ta cũng bằng lòng trong vòng ba ngày bắt được nội gián giấu trong lâu đài cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận