Làm Công Tiên Tri

Chương 883: Thần phục, hoặc tử vong

Chương 883: Thần phục, hoặc tử vong
Ivan hộ tống Tristan tiến vào trong địa đạo, bất quá Tristan cũng không đi xuống dưới quá xa liền dừng bước, hắn dự định ở ngay miệng hầm phụ cận chờ, còn có thể luôn để ý động tĩnh phía trên.
Bốn tên hộ vệ của Tristan đi cùng phía sau hai người, tiếp đến là một đội người của Ivan, Tristan chỉ cảm thấy người Ivan mang theo hình như hơi nhiều.
Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, lúc này sự chú ý của hắn đều đặt vào hai con rồng kia, nhưng khi hắn xoay người lại thấy được một cảnh khiến hắn kinh hãi.
Chỉ thấy những người phía sau bất chợt rút vũ khí ra, không chút do dự hướng về bốn tên hộ vệ nhà Penrose phía trước mặt đâm tới.
Bốn tên hộ vệ kia căn bản không nghĩ đến sẽ bị người tập kích từ phía sau, bởi vậy cũng không có bất kỳ phòng bị nào, gần như ngay tức khắc đã bị loạn kiếm đâm chết.
Toàn thân Tristan dựng hết cả lông tơ, hắn lùi lại phía sau nửa bước, một tay đặt lên chuôi kiếm, nhìn Ivan, “Ngươi, ngươi phản bội ta, vinh dự quý tộc của ngươi đâu?!”
“Lời này từ miệng ngươi nói ra, không thấy hơi châm chọc sao?” Ivan cười nói.
“Rốt cuộc Alister bọn họ đã hứa hẹn với ngươi lợi ích gì? Ta có thể trả gấp đôi giá.”
Tristan sau khi hết khiếp sợ thì rất nhanh bình tĩnh lại, hiện tại truy cứu Ivan phản chiến đã không có ý nghĩa, quan trọng là phải bảo vệ tính mạng mình trước.
Ivan lắc đầu, “ngươi không trả nổi đâu, bọn họ đồng ý để ta tiếp nhận ngươi trở thành chủ nhân Thung Lũng Nai.”
“…”
Tristan biết mình hôm nay khó mà may mắn thoát được, vì thế hắn nhìn thẳng vào mắt Ivan nói.
“Ngươi đã cược sai rồi, Nữ vương Irea cùng nhà tiên tri Merlin sẽ không bỏ qua ngươi đâu.”
“Cũng không phải ai cũng sợ nữ nhân kia cùng thần linh sau lưng nàng giống như ngươi, gia tộc Vespasian mới là chủ nhân đại lục này.”
Ivan nói, “ngươi tùy tiện tìm một đứa bé mấy tuổi ở ven đường mà hỏi, bọn nó đều biết điều này.”
“Chuyện trước kia có lẽ như thế, nhưng mà tương lai…”
“Tương lai không phải chuyện ngươi cần lo lắng.” Ivan cắt ngang lời Tristan, hắn giơ thanh trường kiếm trong tay lên.
“Nể tình xưa, ta sẽ cho ngươi một nhát thống khoái.”
Tristan nghe vậy hít sâu một hơi, cũng rút kiếm của mình ra, “vậy thì cứ đến đây đi!”

Một lát sau Ivan lại từ trong địa đạo chui ra, so với lúc đi vào, trong tay hắn nhiều thêm một thứ.
Đó là một cái đầu đẫm máu, của vị chủ nhân Thung Lũng Nai trước đây.
Ivan để cái đầu vẫn còn bốc hơi nóng trước mặt những vệ binh thủ thành kia, đồng thời lên tiếng.
“Thần phục, hoặc là chết, các ngươi có thể chọn một trong hai.”
Những vệ binh kia khi nhìn rõ tướng mạo cái đầu kia thì đều kinh hãi.
Có thân tín của Tristan rách cả khóe mắt, giận dữ mắng Ivan, “đồ phản bội! Ngươi là tên phản đồ vô sỉ, ngươi phản bội lại sự tin tưởng của công tước đại nhân dành cho ngươi!”
“Mọi người nhanh cùng ta giết hắn, báo thù cho đại nhân Tristan!”
Một vài người bị hắn nhắc nhở cũng đồng loạt rút vũ khí ra, xông về phía Ivan.
Nhưng không chờ bọn họ xông đến trước mặt Ivan, một con cự long đỏ đã từ trên trời giáng xuống, chặn đường bọn họ lại.
Nó vung chiếc đuôi tráng kiện của mình, quất vào đám người, ai bị đuôi của nó quật trúng lập tức bay lên.
Rất nhiều khôi giáp của người đều bị một đòn này làm móp méo biến dạng, xương cốt bên trong cũng gãy mấy cái, sau khi rơi xuống thì cũng không đứng lên nổi nữa.
Mà những người còn lại thì cũng bất giác dừng bước.
Ngay sau đó lại có một con rồng xanh với hình thể nhỏ hơn cũng lao xuống, nó mở to miệng, phun ra ngọn lửa hừng hực.
Những nơi nó đi qua dường như đều bị nhen nhóm.
Và sau lưng chúng nó còn có hơn trăm người Dực tộc mọc cánh, những chiến sĩ Dực tộc tay cầm cung tên, tùy ý bắn giết những vệ binh trên tường thành.
Người phía dưới muốn phản kháng lại rất khó mà bắn trúng chúng nó trên không trung.
Một bên khác, Alister dẫn đầu nhóm chiến sĩ tinh nhuệ Bắc Cảnh lại lần nữa phát động tấn công, bọn họ trên đường này gần như không gặp phải cản trở nào, rất nhanh đã đến trước cửa Lộc Giác Môn.
Alister tay cầm khiên lớn, một bên phòng thủ tên bắn lưa thưa trên tường thành, một bên gắt gao nhìn vào phiến cổng thành nặng nề trước mắt.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy phiến cửa thành đó phát ra tiếng cót két, rồi chậm rãi mở sang hai bên.
Mắt Alister lộ ra vẻ mừng như điên, lập tức dẫn quân xông vào, bọn họ rất nhanh đã khống chế được hai bên tháp canh, đánh lui đợt phản công của đối phương.
Càng ngày càng có nhiều quân đội tràn vào trong thành, Alister biết thành phố này đã là của bọn họ.
Hắn lau vệt máu trên mặt, hưng phấn nói với người hầu của mình.
“Sanders, ngươi thấy chưa, coi như không có Cornelia, không có Thần sinh mệnh bảo hộ ta, ta vẫn chiến vô bất thắng!”
Sanders cũng nói, “Bệ hạ người dũng mãnh vô song, Conley cùng Claudio căn bản không dám xông pha chiến đấu giống ngài, bọn chúng chỉ núp phía sau xem dũng sĩ chém giết với địch nhân thôi.”
Alister rất hài lòng với lời khen của Sanders, cho dù Cornelia và Schröder đã từng nhắc nhở hắn không nên xông lên phía trước quá gần.
Nhưng việc thống soái luôn xông pha ở tuyến đầu sẽ cổ vũ sĩ khí quân đội một cách rõ rệt.
Trong ba nhà, Alister và đại quân Bắc Cảnh của hắn là người giỏi đánh nhau nhất, nếu không vì hai con cự long kia thì hắn đoán chừng hiện tại đã chiếm lại được Sư Tâm Bảo rồi.
Nghĩ đến đây, Alister nhìn về phía hai bóng hình to lớn trên bầu trời xa xa, sắc mặt có chút phức tạp.
Nhưng ít nhất lần này hai con cự long đó đứng về phía bọn họ, Alister tạm thời không cần lo lắng về việc phải đối phó với chúng như thế nào.
Hắn thu tầm mắt về, lại nhìn xung quanh một lượt, Lộc Giác Môn, cứ điểm số một của Thung Lũng Nai hiện giờ đã thuộc về bọn họ.
Alister có thể dẫn quân chỉnh đốn ở đây, xây dựng công sự phòng ngự, lặng lẽ chờ Irea đến, nếu sau này cô còn dám đến.
Và với một thành kiên cố trong tay, Alister cảm giác phần thắng đánh bại Irea lại tăng thêm mấy phần.
Hắn đã không thể chờ đợi muốn gặp Irea mang quân đến Thung Lũng Nai, sau đó phát hiện nơi này đã đổi chủ nhân, không biết lúc đó sẽ có bộ dạng biểu lộ như thế nào.
Nhưng điều Alister không biết đó là, ngay từ đêm Lộc Giác Môn thất thủ, Irea đã biết được tin tức này qua đài phát thanh vô tuyến trong thành.
Chỉ là không có vẻ hoảng hốt lo sợ như Alister tưởng tượng, thiếu nữ chỉ sờ cằm, nói, “À, bọn họ ra tay cũng nhanh nhỉ.”
Nhưng El và Genarir bên cạnh cô thì lại mang vẻ cực kỳ bi thương.
El mắt đỏ hoe thỉnh cầu Thỏ tiểu thư báo thù cho cha mình.
Irea cũng không biết hắn có thật sự đau khổ như vẻ bề ngoài không, vì Tristan vừa chết, El nghiễm nhiên trở thành gia chủ nhà Penrose, chủ nhân Thung Lũng Nai.
Nhưng chuyện này với Irea cũng là một tin tốt, Tristan không có điểm mấu chốt nào, thứ giỏi nhất là lật mặt nhiều lần, con trai của hắn ít nhất cũng có vẻ có chút mặt mũi hơn hắn.
Thỏ tiểu thư vỗ vai El và Genarir, an ủi, “yên tâm, thù của cha ngươi ta nhất định sẽ giúp ngươi báo, hơn nữa Thung Lũng Nai ta cũng sẽ giúp ngươi cướp về.”
El nghe vậy lập tức quỳ một chân xuống, kích động nói, “Đại ân của ngài nhà Penrose vĩnh thế khó quên, ta nguyện trở thành thần tử trung thành nhất của ngài, vì ngài mở mang bờ cõi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận