Làm Công Tiên Tri

Chương 614: Phản đồ một cái giá lớn

Chương 614: Phản đồ phải trả giá đắt Dù là có Hầu tước Coulomb dẫn đầu gia nhập đội ngũ, việc muốn lừa gạt đám người lùn xảo quyệt kia vẫn không phải là một chuyện dễ dàng. Erkand buộc phải viết thêm một bức thư tay, bày tỏ ý định từ bỏ gia tộc Figueroa, trung thành với vương hiệu của người lùn.
Hắn dùng những lời lẽ cực kỳ nịnh nọt biểu trung trong thư, rồi giao cho "cự nhân" Jerome, thống soái quân đội người lùn trước mặt. Sau đó, hắn cùng ba mươi sáu tùy tùng của mình đã cùng nhau chiến đấu, hắn chọn ra một nửa và lưu lại, lúc này mới được phép dẫn theo mười sáu người còn lại lên núi dụ viện binh.
Nhưng bọn họ đã đi vòng vèo ba ngày trong dãy núi Long Tích, mà vẫn không thể tìm thấy tung tích của viện quân kia. Erkand cảm thấy lo lắng, sợ rằng không thể hoàn thành lời dặn dò của Hầu tước Coulomb trước khi lâm chung. Đúng lúc này, hắn nghĩ đến Morse, người phụ trách hậu cần, lúc đó bọn họ lên núi chỉ để đuổi theo Hugues vì hành động nông nổi của anh ta, chứ không định càn quét bộ lạc dã nhân trên núi.
Bởi vậy, họ chỉ mang theo một phần nhỏ lương thực, mà phần lớn vật tư quân nhu đều để lại ngoài núi, do Morse trông coi. Nếu viện quân cũng có ý định lên núi thì hậu cần của họ hẳn là cũng do Morse quản lý, nói cách khác Morse biết viện quân kia đang ở đâu. Nghĩ thông suốt điểm này, Erkand quả quyết không lãng phí thời gian trong núi nữa, trực tiếp rời khỏi dãy núi, đến thẳng lâu đài Đá Cứng.
Cả nhóm mười bảy người, đêm tối đi gấp, sau khi làm hai con ngựa chiến mệt lả, cuối cùng cũng đến được lâu đài Đá Cứng. Vừa mới xuất hiện từ xa đã bị lính canh phát hiện, sau đó Erkand còn nghe thấy tiếng tù và. Tiếp đó, cổng doanh trại mở ra, từ bên trong đi ra một đội kỵ binh, số lượng khoảng gấp ba lần bọn họ, bao vây lấy nhóm Erkand.
Erkand nhíu mày, lên tiếng, “Tước sĩ Morse ở đâu? Ta là Erkand của gia tộc Emanuel, trước đó từng cùng Hầu tước Coulomb tiến vào dãy núi Long Tích, ta có việc quân khẩn cấp cần phải gặp ông ta ngay lập tức.” Nhưng tên kỵ sĩ chỉ huy nghe vậy cũng không lập tức trở về báo cáo, mà quay đầu lại thương lượng gì đó với người phía sau, bọn họ còn thỉnh thoảng nhìn về phía Erkand.
Bản tính Erkand vốn đã không được tốt, cộng thêm những chuyện đã xảy ra liên tiếp, trải qua muôn vàn nguy hiểm hắn mới vất vả thoát khỏi mảnh đại sơn kia, không ngờ lại bị người của mình chặn ở bên ngoài doanh trại. Sự kiên nhẫn của hắn sắp cạn kiệt. May mà đúng lúc hắn định phát cáu thì tên kỵ sĩ đối diện kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nói với hắn.
“Đại nhân Morse sáng sớm nay đã dẫn người đi thu lương thực ở các thôn lân cận, nhưng vì là người một nhà nên có thể vào trong lâu đài Đá Cứng chờ.” “Morse không có ở đây?” Erkand càng nhíu chặt mày, “vậy ngươi có biết viện quân bây giờ đang ở đâu không?” “Không có sự cho phép của đại nhân Morse, ta không thể tiết lộ những chuyện quân sự này cho ngài.”
“Quân sự? Ta cũng đã theo Hầu tước Coulomb đi chinh chiến, nhận biết tước sĩ Morse, trên thực tế hơn hai mươi ngày trước ta vẫn còn chỉnh đốn tại lâu đài Đá Cứng.” Erkand nói. “Thật x-i-n l-ỗ-i, nhưng đây là lời dặn của đại nhân Morse, không có m-ệ-n-h lệnh của ông ấy chúng tôi không thể nói cho bất kỳ ai về động tĩnh của viện quân kia.” Tên kỵ sĩ kia kiên quyết nói. “Mọi người trông đều rất mệt mỏi rồi, vào nghỉ ngơi một chút, uống chút canh nóng đi.”
Erkand cũng không có cách gì khác, nhìn mười sáu thuộc hạ sau lưng, ai nấy đều rõ ràng là vẻ sức cùng lực kiệt. Thế là hắn gật đầu, từ trên chiến mã xuống, rất nhanh có người tiến lên dắt ngựa của hắn đi. Erkand nói với người đó, “cho nó thêm chút cỏ khô, nó đói lâu rồi.” Sau đó, mười sáu thuộc hạ của hắn cũng nhao nhao xuống ngựa, đi theo tên kỵ sĩ kia vào trong đại doanh.
Erkand vừa đi vừa hỏi, “tước sĩ Morse rốt cuộc đã đi thôn nào thu lương thực vậy? Ngươi có thể dẫn ta đi cùng được không?” Nhưng theo người cuối cùng đi vào đại doanh, cửa doanh phía sau bọn họ nhanh chóng đóng sập lại. Trong lòng Erkand bỗng dâng lên một cảm giác nguy hiểm. Còn chưa kịp lên tiếng cảnh báo thì những kỵ binh xung quanh đã nhao nhao rút kiếm ra khỏi vỏ.
Khoảnh khắc tiếp theo, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, khi Erkand quay đầu lại thì mười sáu thuộc hạ của hắn đã đều bị người chém rụng đầu. Mười sáu cái th-i th-ể không đầu cứ như vậy đứng lặng trước mặt Erkand, sau đó lại ầm ầm ngã xuống đất, khiến khóe mắt hắn muốn nứt ra. “Vì sao?! Tại sao các ngươi lại làm như vậy?” Erkand gầm lên. “Chúng ta đã nhận được tin tức, nói ngài và thủ hạ của ngài phản bội Hầu tước đại nhân, trở thành ch-ó săn của đám người lùn kia, đó cũng là vì sao mà các ngươi có thể từ trên núi tr-ốn được.”
Tên kỵ sĩ dẫn đầu chậm rãi nói, “mà đây chính là cái giá phải trả của một kẻ phản đồ.” “Đã có tin tức truyền ra rồi sao?” Erkand sững sờ, nhưng rất nhanh lại đỏ ngầu mắt nói, “đây không phải là sự thật.” “Ừm, mỗi tên phản đồ đều biện minh cho mình như thế.” Kỵ sĩ kia gãi gãi tai. Hắn tưởng rằng Erkand sẽ lại giải t-h-í-ch thêm vài câu, nhưng không ngờ đối phương không nói một lời, thế mà lại rút thẳng kiếm ra, bổ về phía hắn.
Tên kỵ sĩ kia muốn trốn tránh, nhưng hai người đứng cách nhau không xa, hơn nữa Erkand lại ra tay quá bất ngờ, hắn chỉ kịp nghiêng người một chút, cuối cùng vẫn bị một k-i-ế-m ch-é-m trúng cánh tay. Kết quả một cánh tay trái bị c-h-ặ-t đ-ứ-t, tên kỵ sĩ đau đớn ngã nhào xuống đất, không ngừng lăn lộn, phát ra tiếng rên rỉ. Erkand ngay sau đó lại vung thêm một k-i-ế-m, muốn dứt điểm m-ạ-n-g của tên kia, nhưng lúc này các vệ binh khác đã xông tới.
Erkand vung trường k-i-ế-m kín không kẽ hở, thế nhưng số đối thủ hắn phải đối mặt thực sự quá nhiều, cuối cùng liên tiếp trúng vài k-i-ế-m, bị người đánh ngã xuống đất. Tên kỵ sĩ bị cụt tay lúc này cố nén đ-a-u đ-ớ-n nói, “giữ hắn lại một m-ạ-n-g, đại nhân Maurice còn có chuyện muốn hỏi hắn.” Các vệ binh lúc này mới không có chém đầu Erkand, ngược lại áp giải hắn vào trong địa lao.
Tiếp đó, Erkand trải qua một buổi chiều dài đằng đẵng nhất trong đời, Maurice phái một đôi quỷ lùn anh em đến thẩm vấn hắn. Hai tên quỷ lùn cười lên giống chuột, phát ra âm thanh chi chi, gần như đem toàn bộ các loại cực hình ở Tây Cảnh ra tra tấn hắn mấy lần. Có một số hình phạt thậm chí đã có lịch sử mấy ngàn năm, khi cuộc khảo vấn kết thúc thì trên người Erkand đã không còn chỗ da nào lành lặn.
Hắn bị ném bỏ trong phòng giam như một đống rác rưởi, một mình chờ đợi cái ch-ế-t giáng xuống. Erkand cảm giác ý thức của mình có chút mơ hồ, vì hắn thế mà nhìn thấy một vầng trăng trong địa lao tăm tối không có ánh sáng. Hơn nữa đó còn là một vầng trăng màu máu. Mà người kia thấy Erkand đang nhìn chằm chằm vào trâm ngực trước ngực mình, không khỏi mỉm cười, “ngài thích cái này sao? Vậy ta liền tặng nó cho ngài.”
Nói xong hắn tháo trâm ngực của mình, rồi cài lên trước ngực Erkand, tiếp đó nói với hắn, “đừng sợ, đại nhân Erkand, ta không phải người xấu, ta đến cứu ngài ra ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận