Làm Công Tiên Tri

Chương 314: Không cho phép khóc

Vương Khải ngay từ đầu còn đang phản kháng, dựa vào một cơn giận dữ cùng Lý Du cứng đối cứng, nhưng dần dần tốc độ vung quyền của hắn chậm lại, lực đạo cũng trở nên càng ngày càng yếu, đánh vào người Lý Du không đau không ngứa. Điều quan trọng hơn là Vương Khải bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Hắn luôn cho rằng mình là người không biết sợ, dựa vào một chút lì lợm, từ nhỏ đến lớn đánh nhau thắng nhiều thua ít, coi như đối mặt với người to lớn hơn mình cũng có thể không bị lép vế, thậm chí còn lấn át đối phương về khí thế. Nhưng lần này đối thủ mà hắn gặp phải không hề giống trước đây. Lý Du nhìn bề ngoài chỉ là một dân công sở bình thường, mặc âu phục giày tây, ngày thường chắc chỉ đến phòng tập thể hình vận động nhẹ nhàng, chứ không hề luyện quyền hay đối kháng. Điều này có thể thấy rõ qua cách ra tay của Lý Du, thậm chí còn không có bài bản bằng hắn. Điều khiến Vương Khải thực sự sợ hãi chính là sự thản nhiên mà Lý Du thể hiện. Đối phương lúc đánh nhau không hề gào thét như hắn, hoặc buông lời ngoan độc. Ngược lại, toàn bộ quá trình đều rất bình tĩnh, như thể bây giờ đang làm một việc tầm thường như đi Starbucks uống cà phê hay mua bánh rán vậy. Hơn nữa, kẻ này đánh nhau căn bản không hề phòng vệ, bộc lộ sự coi thường sinh mạng, hoàn toàn không xem trọng sự sống chết của mình. Loại người này đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến sự sống chết của người khác. Trong một thoáng, Vương Khải thực sự cảm thấy Lý Du sẽ giết chết cả hắn và Tống Hiểu Phi, nên hắn rất sợ. Thêm vào đó, mũi đau nhức dữ dội, hắn đã òa lên khóc, sau đó còn van xin, "Đừng, đừng giết ta, ngươi muốn bao nhiêu tiền ta cũng có thể cho ngươi!" "Không cho phép khóc." Lý Du nói, sau đó túm lấy cổ áo Vương Khải rồi đấm thêm một quả vào mũi hắn. Vương Khải đau đến toàn thân co quắp, nhưng cũng không dám khóc lớn tiếng nữa, chỉ có thể nức nở nho nhỏ, còn không cẩn thận nuốt cả răng rơi vào bụng. Lúc này Lý Du cũng mệt mỏi, quyết định nghỉ ngơi một chút, nới lỏng cà vạt rồi hỏi, "Biết vì sao đánh các ngươi không?" "Biết biết," Vương Khải nói liên tục, "chúng ta không nên động tay với ngươi trước đó." "Ừm?" "À, còn có… trước đó chúng ta cũng không nên mở miệng khiêu khích." "Không phải, mấy chuyện đó không liên quan, ta chỉ đơn giản là thấy gai mắt." "..............." Vương Khải trợn tròn mắt, vì những lời này nghe rất giống lời mà mấy tên tiểu lưu manh như bọn hắn sẽ nói. "Lần đầu tiên gặp các ngươi ta đã thấy gai mắt rồi, rõ ràng hôm đó tâm trạng rất tốt, thấy các ngươi thì như dẫm phải phân chó vậy." Lý Du nói, "Người bình thường không muốn gây chuyện với các ngươi, vì pháp luật giống như một kiểu cứu tế cuối cùng, gây chuyện với các ngươi không đáng, như đêm đó, cho dù sau này có người báo cảnh sát bắt các ngươi lại thì cũng vô ích, vì lúc đó ta đã chết rồi. "Còn một chút chuyện nhỏ nhặt, như đe dọa sỉ nhục, theo dõi... nếu không quá nghiêm trọng, cảnh sát cũng chẳng quản, phần lớn chỉ là cảnh cáo suông, đám cặn bã như các ngươi lại có kiểu 'chết trôi không sợ nước sôi', cho dù có vào tù vài tháng thì sau khi ra ngoài vẫn ngựa quen đường cũ. "Ừm, không chỉ các ngươi, mà mấy cái gã chiếm chỗ đỗ xe không chịu chuyển, hay nợ tiền không trả, thậm chí cả chuyện nhà trên rò nước, tìm quản lý tòa nhà, hội đồng khu phố, luật sư hay tòa án, bao nhiêu thứ phiền phức mà cuối cùng cũng không giải quyết được. "Thật sự là... để các ngươi tìm ra phiên bản lỗi rồi. Nhưng không sao, ta hiện tại cũng là một bug, chuyên trị mấy tên cặn bã các ngươi thôi." Lý Du thấy nghỉ ngơi cũng đủ rồi, lại một đấm giáng thẳng vào bụng Vương Khải. Tên này chỉ cảm thấy dạ dày đau như bị xé toạc, nằm rạp xuống đất đau khổ nôn khan, sau đó còn thò tay trái vào túi lấy điện thoại ra, định gọi báo cảnh sát, nhưng điện thoại bị Lý Du đá bay ra ngoài ngay sau đó. "Thật vô lễ, ta còn chưa nói xong mà." Lý Du nói, "Các ngươi có thể thử kêu cứu, nhưng ta có thể đảm bảo mình sẽ đến trước những người khác, rồi ném các ngươi xuống dưới lầu." "Ngươi sẽ không làm thế đâu, giết chúng ta ngươi cũng sẽ bị trừng phạt." Tống Hiểu Phi chen ngang. "Ai nói." Lý Du nói xong liền đưa bàn tay ra. Vương Khải cứ tưởng Lý Du lại muốn đánh mình, sợ hãi bò ra xa hơn một mét. Kết quả Lý Du chỉ để tay trước mặt bọn hắn, rồi mở đèn pin điện thoại chiếu lên tay mình. "Thấy không, vết thương trước đây không có, không chỉ có chỗ này." Lý Du vừa nói vừa cởi áo sơ mi, lộ ra bụng. Trên đó cũng không hề có vết thương nào. "Ta là bất tử, giết các ngươi xong ta chỉ cần tự sát là xong, rồi sau đó ta lại hồi sinh, chuyển đến chỗ khác tiếp tục sống." Lý Du nói, "Cảnh sát sẽ không đuổi bắt một người chết." "Các ngươi ở phiên bản này có thể rất càn rỡ, nhưng ta," Lý Du dừng lại một chút, "ta ở phiên bản này là vô địch." Tống Hiểu Phi và Vương Khải đều kinh hãi. Chuyện xảy ra với bọn họ đêm nay đã vượt quá sự hiểu biết của họ. Lý Du cài lại cúc áo sơ mi, nhìn chiếc Fifty Fathoms trên tay, "Còn vấn đề gì không?" Vương Khải run lên, không còn một chút ý định phản kháng, cùng Tống Hiểu Phi dập đầu liên tục, van xin nói. "Chúng ta biết sai rồi, chúng ta thực sự biết sai rồi, van xin đại tiên nhân ngài tha cho chúng ta, đừng ném chúng ta xuống lầu, chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, ngài đánh chúng ta mắng chúng ta cũng được, đừng giết chúng ta, chúng ta... Chúng ta sau này xin làm tiểu đệ của ngài." "Chỗ ta không phải nơi chứa rác, cần hai đứa cặn bã các ngươi làm gì." "Vậy chúng ta cho ngài... Thu tiền?" Vương Khải lại nói. Lý Du chỉ nhàn nhạt nhìn hai người, cuối cùng Tống Hiểu Phi phản ứng nhanh hơn, "Chúng ta từ nay về sau sẽ thay đổi hoàn toàn, làm người tử tế!" "Đúng đúng đúng." Vương Khải cũng vội phụ họa, "ngài hãy cho chúng ta một cơ hội, chúng ta sau này nhất định truyền bá chân-thiện-mỹ, phát dương chính năng lượng, chung tay xây dựng... xã hội hài hòa." "Các ngươi định làm gì?" Hai người im lặng, chuyện xấu họ đã làm không ít, còn việc tốt thì khá xa lạ, nhưng trước uy hiếp của cái chết, Vương Khải cuối cùng cũng bùng nổ vũ trụ nhỏ bé của mình, tranh đáp lời, "Tình nguyện, chúng ta đi làm tình nguyện!" Tống Hiểu Phi bị dẫn dắt, cũng không chịu thua kém, "Chúng ta còn có thể quyên tiền cho người bệnh nặng! Dìu bà lão qua đường, đi...." "Đi vùng núi chi giáo." "Thôi đi, hai người cũng vừa mới tốt nghiệp cấp ba đúng không?" Lý Du nói, "Trước hết hãy đi xin lỗi tất cả những người mà các ngươi đã bắt nạt, phải thật thành khẩn, quay lại quá trình xin lỗi rồi gửi cho ta, sau đó ta sẽ thỉnh thoảng kiểm tra đột xuất." "Được được được." Hai người không hề do dự mà đồng ý. "Cảnh báo trước nhé, hai cái mạng của các ngươi chỉ là tạm gửi chỗ hai người thôi, nếu để ta nghe thấy các ngươi lại làm chuyện xấu xa gì... cho dù có chạy trốn ra nước ngoài, ta cũng sẽ mua vé máy bay đến giết các ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận