Làm Công Tiên Tri

Chương 747: Ngươi cũng là hạng người như vậy sao?

Chương 747: Ngươi cũng là hạng người như vậy sao?
Lời của nữ lãnh chúa một phen cũng đã đánh thức không ít người. Giáo hội Ngân Nguyệt trong khoảng thời gian này có thể nói là nhiều tai nạn, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, các vị cao tầng đã chết hai lần, đến bây giờ vị đại tư tế duy nhất còn sống sót chính là Quintus. Mà Quintus lại gác hết mọi gánh nặng, chạy đến làm học trò của Merlin. Giáo hội Ngân Nguyệt bây giờ mang một bộ dáng vẻ tự thân khó bảo toàn, hiển nhiên càng không có công phu đi bảo hộ tín đồ của bọn họ. Trên thực tế, lúc trước con rồng đen kia tàn phá Tây Cảnh, Giáo hội Ngân Nguyệt đã biểu hiện có chút không chống đỡ nổi, có thể dùng từ "thúc thủ vô sách" để hình dung, trái lại giáo hội Song Hưu lại vì hiệp trợ Irea đồ long mà trở nên rạng rỡ hào quang. Bất quá khi đó, mọi người đều phổ biến cảm thấy loài rồng, bỗng nhiên xuất hiện một con đã là cực hạn, đằng sau hẳn là cũng sẽ không còn con nào nữa. Hơn nữa, tín ngưỡng Pyt·h·ia ở Tây Cảnh đã có mấy ngàn năm, Giáo hội Ngân Nguyệt càng là cùng các gia tộc lớn nhỏ ở Tây Cảnh đều có mối liên hệ chặt chẽ. Rất nhiều quý tộc đều thích đưa con gái hoặc con trai thứ của mình đi giáo hội học tập, mong chờ bọn chúng tương lai có thể trở thành tư tế. Có thể nói Giáo hội Ngân Nguyệt đã hòa thành một thể với các quý tộc ở Tây Cảnh, bởi vậy trong tình huống bình thường, mong muốn để các gia tộc từ bỏ tín ngưỡng đối với Pyt·h·ia là một chuyện không thể nào. Cho đến khi biến số xuất hiện.
Những người Dực tộc kia bỗng nhiên xâm lấn lên đại lục Bratis, chỉ dùng thời gian mấy tháng liền đánh tan đế quốc Hồng Sư cường thịnh vô cùng. Bọn chúng tàn nhẫn độc ác, sức chiến đấu kinh người, còn có cự long tương trợ, khiến cho các quý tộc của đế quốc vốn đã an nhàn quá lâu lần nữa cảm nhận được mối đe dọa đến từ sinh tồn. Ngay lúc này, mối liên hệ với Giáo hội Ngân Nguyệt đã không còn quan trọng nữa, bọn họ đích xác cần sự che chở của Thứ Bảy hơn. Irea và con rồng trắng dưới trướng của Merlin chính là chứng minh tốt nhất. Hiện tại, vấn đề duy nhất là một khi gia nhập Giáo hội Song Hưu, cũng có nghĩa là muốn trở thành địch hoàn toàn với những người Dực tộc kia. Mà trong tình hình đại lục hiện giờ càng ngày càng rõ ràng, những người Dực tộc kia xem ra đã nắm chắc phần thắng, đây có lẽ không phải là một lựa chọn sáng suốt. Cũng may, Thỏ tiểu thư không có bức bách mọi người phải lập tức đưa ra lựa chọn, chỉ nói: "Nửa tháng sau, những ai bằng lòng đứng ra phản kháng có thể tới Lục Dã, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc cách đối phó với những người Dực tộc kia và tay sai của bọn chúng."
Nói xong, thiếu nữ không tiếp tục để ý đám quý tộc ở đây, lần nữa dạng chân lên lưng rồng, Lý Du vỗ vỗ vào cổ rồng trắng. Rồng trắng phát ra tiếng gầm giận dữ, tiếp đó đột nhiên đạp mạnh hai chân, hướng lên bầu trời bay đi, hai cánh quạt lên những luồng khí khổng lồ thổi bay những người ở gần làm họ ngã trái ngã phải. Harvin và những người khác phải đỡ nhau mới không bị ngã xuống. Và khi thiếu nữ cùng nhà tiên tri của Giáo hội Song Hưu rời đi, mọi người cảm thấy như vừa trải qua một giấc mộng. Thỏ tiểu thư về sau cũng không vội trở về Lục Dã, mà là nài nỉ Lý Du đi thêm chỗ khác hóng gió, nàng muốn cưỡi Bạch Nữ Vương thêm một chút nữa. Lý Du không từ chối, thế là thiếu nữ hưng phấn chỉ huy rồng trắng hướng về phía đông bay đi. Bất kể là ở đâu, khi nào, việc được bay lượn đều là một trong những khát vọng bẩm sinh của nhân loại, nhất là đối với Thỏ tiểu thư, người chưa từng được ngồi máy bay hay khinh khí cầu mà nói. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng có cơ hội rời khỏi mặt đất, từ một góc độ khác thưởng thức những nơi mà mình đã từng đi qua. Nhìn những sự vật và cảnh sắc quen thuộc thường ngày đang thu nhỏ lại dưới chân, nhịp tim của thiếu nữ cũng bắt đầu tăng tốc.
Nàng bảo rồng trắng cứ bay lên mãi, đến khi đầu của rồng đâm vào tầng mây, Thỏ tiểu thư giơ một tay ra, muốn chạm vào đám mây mềm nhũn bên cạnh. Kết quả là do quá hưng phấn, thân thể nghiêng một cái suýt nữa tuột khỏi lưng rồng, may mà Lý Du phía sau đã kịp thời ra tay, một tay ôm nàng vào lòng, tránh cho nàng phải hứng chịu bi kịch bị dây an toàn treo ngược dưới bụng cự long. Lý Du thì lại không cảm thấy gì, dù sao lúc này trên người thiếu nữ vẫn mặc nguyên bộ khôi giáp, chỗ Lý Du chạm vào chỉ cảm thấy một mảnh lạnh buốt. Cũng do chính Thỏ tiểu thư giật mình, liền co rụt lại một cách bản năng như bị điện giật, kết quả là suýt nữa lại rơi xuống từ phía bên kia. Lý Du không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Ngồi cho vững, đừng lộn xộn.” Thiếu nữ vội gật đầu, “ừm ừm ừm.” Lần này nàng không chạy lung tung nữa, ngược lại còn xích lại gần phía Lý Du một chút, dù sau đó Lý Du đã thả tay ra không ôm nàng nữa, nhưng vẫn có cảm giác như đang bị một cục sắt to lớn dính chặt vào người, mà lại càng dính càng chặt hơn. Chẳng bao lâu, nàng còn bắt đầu đong đưa đông tây. “Ngươi có sao không?” Nhà tiên tri Song Hưu hỏi. "Vẫn ổn, chỉ là hơi chóng mặt một chút," Thỏ tiểu thư thở hổn hển nói. “Có thể là chúng ta bay cao quá, hãy giảm độ cao một chút đi,” Lý Du nói. "Không," thiếu nữ lắc đầu nói, "mãi mới lên được một lần, ta muốn ở trên này thêm một chút nữa." "Nhưng thân thể của ngươi đã có phản ứng rồi." "Không sao, chỉ cần ngươi ôm ta như lúc nãy là được." Thỏ tiểu thư nói rõ ý định của mình.
Bất quá Lý Du cũng không từ chối, đưa tay ôm eo thiếu nữ lần nữa. Thỏ tiểu thư lập tức vui vẻ ra mặt, hai người cùng rồng trắng xuyên qua tầng mây, đi đến phía trên biển mây, thế giới dường như cũng trở nên yên tĩnh hơn trong nháy mắt. Thiếu nữ bị cảnh đẹp trước mắt làm cho rung động sâu sắc, phải một lúc lâu sau mới hít mũi một cái, rồi mở miệng nói: “A, Merlin, nếu chúng ta cứ tiếp tục bay lên mãi, có thể tới được Thần Quốc Thứ Bảy không?” "Không thể," Lý Du nói, "Thần Quốc Thứ Bảy không ở phía trên đại lục." “Vậy trên đó còn có cái gì nữa?” "Vũ trụ tinh hà, nhưng với kỹ thuật hiện tại của chúng ta thì tạm thời chưa thể đến được." “Vậy những người Dực tộc thì sao?” "Bọn họ cũng không được, bởi vì trên đó không có dưỡng khí." "Dưỡng khí là cái gì?" "Là một thành phần trong không khí, việc chúng ta hô hấp hàng ngày chính là để hít vào dưỡng khí." Lý Du nói. “Ngươi biết nhiều thật đấy.” Thỏ tiểu thư nói từ tận đáy lòng, “Trên thế giới này cảm giác như không có chuyện gì mà ngươi không biết vậy. Không giống như ta, chúng ta ở chung lâu như vậy rồi, mà ta chỉ hiểu biết về ngươi có một nửa vời, ta thậm chí còn không biết tên thật của ngươi.” Thiếu nữ nói đến đây có chút chán nản. “Ngươi muốn biết gì về ta?” Lý Du hỏi. “Trước hết hãy bắt đầu từ tên đi, tên Merlin này chỉ là lần đầu chúng ta gặp nhau, ta bịa chuyện nói vậy thôi.” "Ừm, ta tên Lý Du." "Lý Du." Thỏ tiểu thư nhẹ giọng lặp lại một lần, ghi nhớ cái tên này thật kỹ, rồi lại hỏi, "còn họ thì sao?" “Họ Lý.” "Lý Du Lý?" “Không, Lý là họ của ta, tên của ta chỉ có một chữ Du, đó là truyền thống ở chỗ chúng ta.” Lý Du giải thích. “Thật là một truyền thống kỳ lạ, nhưng tên thật của ngươi nghe vẫn rất hay.” Thiếu nữ nói, "ừm..... Lý Du, lúc ngươi ở Thần Quốc cũng thế này sao?” “Thế này là thế nào? Ngươi vẫn cứ gọi ta là Merlin đi, ta quen rồi.” “Ngô, ý ta là lúc nào ngươi cũng ăn nói thâm sâu, khiến người khác không thể đoán được bình thường ngươi đang suy nghĩ gì, ta nghe nói có một số người sinh ra đã thiếu thốn một loại tình cảm nào đó, ngươi cũng là hạng người như vậy sao?” "Không phải, ta chỉ là làm việc ở bên trên nhiều thôi." Lý Du thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận