Làm Công Tiên Tri

Chương 649: Đi nhờ xe

Chương 649: Đi nhờ xe
Lý Du không hề do dự mà đồng ý yêu cầu giao dịch của Sư Nhất Đồng. Đổi một tháng quyền sử dụng [Router tín hiệu không tốt lắm] lấy một [Momotarō viên] vẫn rất hời. Hắn cũng không hỏi Sư Nhất Đồng định dùng cái router này làm gì, hai người chỉ hẹn ngày mượn và trả, rồi trao đổi số điện thoại di động.
Sư Nhất Đồng còn kéo hắn vào một nhóm chat nhỏ bảy người, toàn là nhân viên bộ nghiệp vụ, mỗi người phụ trách một vị diện. Bình thường gặp vấn đề hoặc phiền toái có thể hỏi các thành viên khác trong nhóm để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng loại trợ giúp này đều có thù lao.
Vòng rút thăm cuối cùng kết thúc, bữa tiệc cuối năm cũng sắp tàn. Tần tiên sinh phát biểu đôi chút về triển vọng năm mới, tuyên bố tiếp tục biểu diễn, hai cô gái sinh đôi đi trở về lầu hai. Còn mấy vị cổ đông khác, ngoại trừ Bernard chọn ở lại uống thêm vài ly cocktail, thì ba người kia đều lần lượt rời khỏi trang viên.
Lý Du không đợi lâu, dù công ty đã hứa sáng mai sẽ cho bọn họ nghỉ bù nửa ngày vì tối nay dự tiệc, nhưng vì đã quen với việc đi làm theo giờ giấc từ khi vào Đệ Tam Kỷ, Lý Du vẫn thích ngủ sớm vào ban đêm. Nhìn đồng hồ, đã 11:30, nên hắn liền bảo ma ngẫu lái xe tam hệ của mình ra trước cổng.
Nghĩ đến việc đêm nay không ít khách uống rượu, đám ma ngẫu ở Hồng Diệp trang viên đã chuẩn bị dịch vụ đưa khách về. Nhưng Lý Du tối nay chỉ uống nước ép và sữa chua, nên quyết định tự mình lái xe về.
Hắn vừa ngồi vào ghế lái thì thấy Sư Nhất Đồng vội chạy ra, kéo cửa xe bên cạnh ghế lái, ngẫm nghĩ lại chui xuống hàng ghế sau. Rồi nàng nói với Lý Du, “Làm phiền, cho ta đi nhờ một đoạn, ra tới chỗ ga tàu điện ngầm thì cho ta xuống.”
“Được thôi.” Lý Du vừa dứt lời thì Bernard cũng từ phòng khách đi ra, cứ ngó đông ngó tây. Nhìn thấy Lý Du thì giật mình, “Là ngươi, cái tên bất t·ử.”
“Bernard cổ đông.”
“Đúng rồi, ngươi có thấy cô Sư không?” Bernard lại hỏi.
“Cô ấy vừa mới đi xe máy rời đi rồi.”
“Có phải nàng uống rượu tối nay không?” Bernard nghi hoặc, rồi thò đầu nhìn vào ghế phụ, không thấy bóng người nào. Rồi hắn vẫy tay với Lý Du, “Được rồi, ngươi đi đi, không có gì.”
Lý Du gật đầu, cài số D rồi lái xe ra khỏi trang viên. Ra khỏi cổng lớn, Sư Nhất Đồng mới ngồi thẳng lại, nói với Lý Du, “Cảm ơn, ta nợ ngươi một cái nhân tình.”
“Không cần khách sáo, chỉ là tiện đường thôi, nhưng tàu điện ngầm giờ chắc đóng rồi, ngươi muốn đi đâu, ta chở ngươi đi.”
“À, vậy đưa ta ra sân bay đi, ta ở khách sạn đó một đêm, sáng mai bay đi.”
“Ngươi không ở thành phố B sao?”
“Ừm.” Sư Nhất Đồng gật đầu, “Ta dời bộ phận hạng mục đến Sanya rồi, bên đó không khí tốt hơn, còn có biển để ngắm.”
“Vậy thì thật tốt.”
“Đúng vậy, ta còn mua đất ở đó, dự định xây làng du lịch, chắc xây xong thì ta cũng có thể về hưu rồi.”
Xe đang xuống núi, Lý Du vừa lái vừa nói, “Ngươi không định làm nữa à?”
“Nghề này tuy kiếm nhiều tiền, nhưng vẫn rất nguy hiểm.” Sư Nhất Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, những hàng cây vụt qua, “Lần này dự tiệc, ta thấy thiếu mất hai gương mặt quen.”
“Dù sao cũng ở một vũ trụ vị diện khác, đối mặt với nền văn minh xa lạ, sẽ có nguy hiểm là chuyện bình thường thôi, nhất là trong giai đoạn khai hoang đầu tiên, dù công ty có cung cấp bảo hộ nhất định, nhưng vẫn có không ít nhân viên gặp chuyện, thậm chí mất luôn tính m·ạ·n·g. Chờ ngươi lập giáo đoàn, mọi thứ dần ổn định, thì ngươi cũng không hài lòng với hiện tại mà sẽ muốn mở rộng thị trường hơn nữa.”
“Chiến tranh, ôn dịch, t·h·iên t·a·i, chỉ khi đối mặt với sợ hãi và tuyệt vọng thì người ta mới thật tâm mong muốn nương tựa vào một loại lực lượng thần bí nào đó, đó là cơ hội tốt nhất để truyền đạo, nên kết cục thì ngươi vẫn phải đối mặt với nguy hiểm thôi.”
Thấy Lý Du không trả lời, Sư Nhất Đồng lại tò mò hỏi, “Đúng rồi, sao ban nãy Bernard lại gọi ngươi là kẻ bất t·ử?”
“Vì thần cách của ta có thể khiến ta không ngừng phục sinh.” Lý Du thẳng thắn nói.
“…..…....….”
Sư Nhất Đồng nửa ngày không nói được lời nào, mãi đến khi xe xuống chân núi, đi lên quốc lộ nàng mới cảm khái nói, “Vậy ngươi đúng là sinh ra để làm nghề này.”
“Ta thực sự rất hài lòng với công việc hiện tại.” Lý Du cũng nói.
Sư Nhất Đồng chợt nhớ ra một chuyện, “À đúng rồi, ngươi biết đấy, thần cách có mạnh có yếu, người lữ hành xuyên vị diện có thể kích hoạt nhiều danh sách thần cách, nhưng trình độ hiếm có của những danh sách sau thì không bao giờ vượt qua danh sách đầu tiên.
Mà số lượng danh sách thần cách trên thế giới này là có hạn, tức là thần cách ban đầu của một người càng mạnh, thì theo lý thuyết số danh sách thần cách mà người đó có thể kích hoạt càng nhiều. Nếu thần cách ban đầu của ngươi là mạnh nhất, thì ngươi có thể mở khóa tất cả danh sách thần cách, tất nhiên đây chỉ là lý thuyết, trên thực tế càng về sau thì việc mở khóa càng khó. Trong lịch sử công ty, người giỏi nhất cũng chỉ nắm giữ mười hai danh sách thần cách thôi. Trừ khi danh sách thần cách ngươi kích hoạt đầu tiên vô cùng mạnh, chứ không thì không cần phải lo sẽ không có danh sách thần cách để kích hoạt mà bị x·ấ·u h·ổ đâu.”
“Thì ra là thế,” Lý Du nói, “Cảm ơn ngươi đêm nay đã chia sẻ nhiều thông tin như vậy cho ta.”
Sư Nhất Đồng khoanh tay lại, “Nhân viên bộ nghiệp vụ của công ty nhiều vậy, ngoại trừ loại như Kourou thì đa số mọi người vẫn khá thân thiết, ít ra là lúc mới vào công ty thì như vậy. Về sau ra sao thì không nói trước được, thực ra ngay cả Kourou cũng không phải từ đầu đã đáng gh·é·t như thế.
Để tránh xung đột giữa các nhân viên, nhất là việc nhân viên cũ cướp đoạt trang bị hoặc chèn ép tín ngưỡng của nhân viên mới, công ty không khuyến khích nhân viên tiếp xúc quá nhiều với nhau. Nên bình thường mọi người vẫn ở chung với người trong bộ phận, lúc đi công tác ở một vị diện khác thì càng là chỉ có một mình, nơi đó không có luật pháp ràng buộc, quy tắc đạo đức có khi cũng không giống văn minh nhân loại. Đương nhiên còn có con đường ngươi chọn, các loại yếu tố chồng chất lên cũng sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến ngươi, rất nhiều người không thể quay lại cuộc sống bình thường được nữa. Bọn họ ngày càng giống thần linh hơn, cách nói chuyện cũng như thần, quan trọng nhất là trong thâm tâm mình cũng bắt đầu thấy mình chính là thần linh cao cao tại thượng….”
Sư Nhất Đồng ngáp một cái, “Xin lỗi, đêm nay lỡ uống thêm vài ly nên nói nhiều quá, ta thật sự rất ngưỡng mộ Cố An An, hy vọng một ngày kia ta cũng có thể được tự do sống theo ý mình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận