Làm Công Tiên Tri

Chương 637: Trong đình cự mộc

Chương 637: Cây cổ thụ trong đình
Trong thời đại trạm phát sóng dày đặc như hiện nay, cho dù ở vùng ngoại ô hơi hẻo lánh một chút, điện thoại cũng có thể duy trì tín hiệu khá tốt. Tình huống hoàn toàn không có tín hiệu như bây giờ vẫn là rất hiếm gặp, hơn nữa Hàn Bân hiện tại cũng không ở quá sâu dưới lòng đất.
Vậy nên nơi này có thiết bị chặn tín hiệu sao?
Nhưng mà Hàn Bân tìm một vòng cũng không thấy thiết bị che chắn giấu ở đâu, thế là hắn vội vàng chụp mấy tấm ảnh rồi quyết định đi lên xem thử.
Trong lúc đó, trong ga-ra lại có bốn chiếc xe đi tới, mà Hàn Bân vẫn luôn duy trì cảnh giác, một mực men theo ven đường đi, thấy phía trước có ánh sáng thì lập tức ngồi xổm xuống, trốn sau mấy chiếc xe trống ở gần đó.
Đợi xe đi qua mới tiếp tục tiến về phía trước, hắn cứ như vậy mò tới cửa ga-ra.
Hàn Bân hít sâu một hơi, con dốc trước mặt dài chừng ba mươi mét, ba mươi mét này không có bất kỳ vật gì che chắn.
Nói cách khác, nếu có xe đi tới lúc hắn đi qua đây, hắn sẽ bị lộ ngay.
Hàn Bân lại chờ một lát, cố ý đợi đến khi một chiếc xe đi qua rồi mới xuất phát với tư thế chạy nước rút trăm mét, cắm đầu xông lên sườn dốc.
Nhưng mà lần này vận may của hắn lại không tốt lắm, vừa định ra ngoài thì bị ánh đèn xe chiếu thẳng vào mặt.
Chiếc Lorinser kia đạp phanh lại, cuối cùng dừng ngay trước mặt Hàn Bân không đến mười mét.
Sau đó cửa xe mở ra, một nhân viên phục vụ bước xuống, lên tiếng hỏi: “Ngài bị lạc đường sao, thưa ngài?”
Hàn Bân hơi do dự một chút, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy, trang viên của các người lớn quá, tôi ra ngoài hít thở không khí, liền không tìm được đường về, không biết thế nào lại đi tới ga-ra.”
“Vậy ngài cũng là tân khách đến tham gia tiệc thường niên.”
“Đúng vậy, lúc nãy ở bên trong, lễ phục của tôi bị rượu đỏ làm ướt hết, phải mang đi giặt, chỉ có thể thay lại thường phục.”
Hàn Bân thấy ánh mắt của nhân viên phục vụ dừng ở áo khoác của mình, chỉ có thể nhắm mắt nói bừa.
Hắn cũng biết lý do của mình bây giờ nghe rất nhảm nhí, nên đã chuẩn bị bị đuổi ra khỏi trang viên.
Nhưng không ngờ người phục vụ kia nghe vậy lại không hề biến sắc, chỉ gật nhẹ đầu, “Vậy tôi đưa ngài trở về.”
Hàn Bân không biết đối phương nói vậy có phải là định trước ổn định hắn, rồi thừa cơ đưa hắn đến phòng an ninh hay không.
Thế là hắn cũng giả vờ nghe theo đối phương, “Như vậy có phải phiền phức quá không, anh không phải còn muốn đi đỗ xe sao?”
“Không phiền, phục vụ tân khách là trách nhiệm của chúng tôi.” Nhân viên phục vụ nhã nhặn nói, “Tôi có thể đưa ngài đến lầu chính trước, rồi quay lại đỗ xe, từ đây đến lầu chính vẫn còn một đoạn đường.”
“À, vậy cũng được.” Hàn Bân thấy nhân viên phục vụ đã kéo cửa xe ra cho hắn, thế là cũng không từ chối nữa mà ngồi vào.
Nhân viên phục vụ giúp Hàn Bân đóng cửa xe, sau đó mình cũng quay lại ghế lái, đồng thời còn không quên nhắc nhở: “Xin ngài ngồi vững, tôi lái xe đây.”
Hàn Bân biết hành động tiếp theo của mình rất không lý trí, hơn nữa là phạm pháp, có thể khiến hắn mất việc, thậm chí đi tù.
Nhưng hắn rất khó khăn mới lẻn vào được bên trong Hồng Diệp sơn trang, thấy mọi thứ trước mắt đều toát lên vẻ cổ quái không bình thường.
Nếu cứ vậy mà bị đuổi ra ngoài, chắc chắn hắn sẽ không còn cơ hội nào nữa để vào đây.
Hàn Bân có một dự cảm mãnh liệt rằng mình có thể gặp lại Đường Mộng Giai ở đây.
Xúc động mãnh liệt trong khoảnh khắc áp đảo lý trí của hắn, Hàn Bân thầm nói một tiếng xin lỗi, giây tiếp theo hắn nhào tới trước, ngay trước khi nhân viên phục vụ kia khởi động xe lại thì đã đè hắn xuống ghế.
Vượt quá dự liệu của hắn, người phục vụ kia cũng không giãy dụa phản kháng cũng không kêu la, chỉ im lặng nhìn Hàn Bân như trước.
Hàn Bân không thấy bất kỳ cảm xúc nào trong đôi mắt đó, sau đó hắn lại nghe người phục vụ kia mở miệng: “Ngài có cần phục vụ gì không, thưa ngài?”
Đây rõ ràng chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng lại khiến Hàn Bân cảm thấy hơi rợn người.
Bởi vì vẻ mặt của nhân viên phục vụ vẫn y nguyên như trước, như thể hắn căn bản không hề bị Hàn Bân đè dưới thân.
Hàn Bân cố gắng kiềm chế mình đừng nghĩ nhiều, tháo còng tay rồi còng hai tay của nhân viên phục vụ lại, sau đó lại cởi áo của mình ra nhét vào miệng người phục vụ.
Vì lo lắng lát nữa sẽ có xe khác đi ngang qua, Hàn Bân vừa đè nhân viên phục vụ kia vừa khởi động xe, lái chiếc Lorinser một mạch xuống tầng hầm ba.
Tìm chỗ khuất đậu lại, Hàn Bân cởi quần áo của mình, sau đó cởi luôn quần áo của người phục vụ, tiến hành tráo đổi.
Tiếp theo mở cốp xe Lorinser ra, nhét người phục vụ kia vào, theo lý thuyết lúc này hắn nên đánh ngất người phục vụ kia cho an toàn hơn, nhưng Hàn Bân nhìn thấy bình chữa cháy một bên, liền từ bỏ ý nghĩ này.
Bởi vì đây không phải đang đóng phim, đánh vào đầu rất dễ gây ra hậu quả không thể cứu vãn.
Hàn Bân tuy trước đó bất đắc dĩ động thủ, nhưng cũng không quên mình là một cảnh sát.
Thế là hắn nói với nhân viên phục vụ kia: “Lát nữa không được nhúc nhích cũng không được lên tiếng, một tiếng nữa tôi sẽ thả anh ra, nếu không tôi không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, rõ chưa?”
Người phục vụ kia gật nhẹ đầu.
Hàn Bân đóng cốp xe lại, hắn không muốn nhìn thấy gương mặt kia nữa, vì nó quá bình tĩnh, cứ như một con rối không hề có cảm xúc.
Điều này khiến Hàn Bân không khỏi nghĩ đến con Shabti mà hắn thấy trong tủ trưng bày trước đó.
Tuy nhiên lần này hắn cũng coi như là được phúc từ họa, có được một bộ quần áo của nhân viên phục vụ, như vậy thì không cần lo việc mặc áo khoác mà đi lại trong trang viên bị người nhận ra là kẻ xâm nhập.
Chỉ là hắn hiện tại giống như càng lún sâu hơn, không có lệnh khám xét, hắn vào Hồng Diệp sơn trang đã cấu thành tội xâm nhập gia cư trái phép, huống chi vừa nãy còn tấn công một người bình thường.
Mặc dù biểu hiện của người bình thường kia khi bị tấn công có chút không bình thường, quá mức trấn định và hợp tác.
Hàn Bân lại soi gương chiếu hậu chỉnh lại nơ của mình một chút, rồi xuống xe đóng cửa lại.
Hắn còn cố ý đợi thêm năm phút đồng hồ nữa, kết quả trong cốp sau xe quả thật không có một chút động tĩnh nào.
Hàn Bân cảm thấy có chút bực bội, hắn cần điếu thuốc để trấn tĩnh, nhưng vừa đưa tay sờ vào túi thì mới nhớ ra thuốc lá vẫn còn trong áo khoác lúc đầu.
Giờ thì không còn đường quay lại nữa rồi.
Hàn Bân cười khổ, coi như thật sự điều tra ra chuyện gì thì tám phần hắn cũng không thể tiếp tục làm cảnh sát nữa.
Hắn có chút hiểu vì sao Hách Hiểu Hiểu bảo hắn đừng gặp lại nữa, nhưng bây giờ nghĩ đến những chuyện này cũng vô ích.
Hàn Bân hướng về phía cửa ga-ra đi ra ngoài, lần này hắn thoải mái đi dưới ánh đèn, thấy có xe đi tới thì cúi đầu, chờ đối phương đi qua rồi mới tiếp tục đi.
Nhờ có bộ quần áo nhân viên phục vụ mà hắn thuận lợi lên mặt đất.
Nhưng khi Hàn Bân lấy điện thoại di động ra xem thì vẫn không có tín hiệu.
Hắn không nghĩ nhiều, nhét điện thoại vào túi áo, hướng về lầu chính mà đi, rồi sau đó hắn thấy một cây cổ thụ.
Đó là một cây tần bì, cảm giác cao đến gần trăm mét, tương đương với một tòa nhà hơn bốn mươi tầng, thân cây to lớn, phải sáu, bảy người mới ôm hết, tán cây khổng lồ bao phủ cả nửa trang viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận