Làm Công Tiên Tri

Chương 158: Không dùng được át chủ bài

Vì có thể chạy trốn nhanh hơn chút nữa, Jude phía sau thậm chí ném luôn cả chiếc chiến phủ của mình, mặc dù thanh búa này đã cùng hắn đồng hành rất lâu, còn giúp hắn chiến thắng qua rất nhiều kẻ địch mạnh. Nhưng lần này rõ ràng nó không còn tác dụng gì. Jude hiện tại chỉ hận cha mẹ không sinh thêm cho mình hai cái chân nữa, chờ hắn chạy ra khỏi mảnh đầm lầy này, dựa theo giao hẹn đem chiếc camera trước ngực trả lại cho Merlin, tên mặt xấu định lập tức lên đường rời khỏi Lục Dã. Không, hắn thậm chí còn không định ở lại Tây Cảnh nữa, hắn muốn một mạch chạy về hướng đông, đến bờ biển, nếu cần có thể lên những chiếc thuyền lớn của tộc Naga, rời khỏi đại lục Bratis. Bởi vì cả đời này hắn không muốn gặp lại con rồng đen phía sau kia nữa. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của tất cả những điều này là hắn phải vượt qua cửa ải trước mắt đã! Tiếng kêu thảm và rên rỉ của những người sau lưng Jude đang biến mất với tốc độ đáng sợ, chỉ một lúc ngắn ngủi liền không còn nghe thấy bất kỳ tiếng gầm thét hay kêu khóc nào, trong rừng lại lần nữa khôi phục vẻ tĩnh lặng. Mặt xấu nam nhân toàn thân lông tơ đều dựng ngược lên! Theo yêu cầu của hắn, đội Tầm Long phiên bản 2.0 lần này đã mở rộng số lượng thành mười tám người, trừ bản thân hắn và bốn người bỏ mạng nửa đường thì vẫn còn trọn vẹn mười ba người. Kết quả mười ba người này cũng chỉ trụ được khoảng ba bốn mươi nhịp thở. Cái con quái vật mẹ nó rốt cuộc là cái gì vậy?! Jude chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, hắn căn bản không dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể điên cuồng thúc đẩy đôi chân mình, chạy nhanh thêm một chút nữa, nhanh hơn chút nữa! Đúng vậy, và ngay sau đó chân hắn bỗng nhiên mềm nhũn ra. Chờ đến khi Jude ý thức được có gì đó không ổn thì đã muộn, bắp đùi của hắn trong nháy mắt đã bị bùn nước bao vây lấy. Vẻ mặt Jude biến đổi, hắn cố gắng muốn leo ra khỏi vũng bùn, nhưng vừa rồi hắn bước chân quá lớn, khiến hắn hiện tại cách bờ một khoảng cách, dù duỗi thẳng tay ra cũng không chạm được đến mặt đất cứng chắc bên cạnh. Ngược lại vì vài lần cố gắng, khiến cho thân thể hắn lại chìm xuống một phần, Jude không dám cử động nữa. Hắc Mỹ Nhân ở một bên cuống cuồng chạy loạn xung quanh, nhưng cũng không có cách gì, nó dù sao cũng chỉ là một con chó, ngay lúc này có thể làm được cũng chẳng có gì nhiều. Ngược lại Jude, sau khi trải qua bối rối và tuyệt vọng ban đầu, giờ lại trấn tĩnh lại, đại hắc cẩu mấy lần bất chấp nguy hiểm muốn nhảy xuống đều bị hắn quát mắng đuổi về. Dư nghiệt của gia tộc Enrique hé miệng với người bạn duy nhất của mình, “Được rồi, đến đây thôi, tên kia sắp đến rồi, ngươi mau trốn đi đi, đừng theo ta cùng chịu chết.” Nhưng lần này Hắc Mỹ Nhân không nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, thấy Jude từ đầu đến cuối không thể thoát ra khỏi bùn nước, nó cũng không tiếp tục chạy quanh nữa, thế mà nằm xuống ngay bên cạnh vũng bùn. "Đây là lý do vì sao ta ghét sự trung thành đến vậy, bởi vì có một ngày nó sẽ hại chết ngươi." Jude thở dài, "Chuyện này căn bản vô nghĩa, ta chết chắc rồi, ngươi ở lại cũng chỉ là cho tên khốn kia thêm đồ ăn thôi." Đại hắc cẩu không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt xấu nam nhân. Jude còn muốn nói gì đó nữa, nhưng lúc này mặt đất đã lại bắt đầu rung chuyển, kèm theo một làn gió tanh, tử thần lần nữa giáng lâm! Một cái đầu màu đen thò ra từ bên kia vũng bùn, hướng về phía mặt xấu nam nhân. Jude cũng không biết có phải ảo giác của mình không, hắn dường như thấy được trong con ngươi màu xanh lam kia một tia trào phúng. “Thảo!” Đội trưởng đội tìm rồng nhịn không được buông lời tục tĩu. Jude có chút hối hận vì đã vứt chiếc búa của mình, không thì ít ra bây giờ vẫn có thể học theo tên độc nhãn thú nhân kia, chết oanh liệt một chút, chết trong chiến đấu, dù sao cũng tốt hơn là bây giờ bó tay chịu trói, chẳng khác nào đợi người ta bưng lên mâm. Nhưng nghĩ lại, chết thì vẫn là chết, oanh liệt hay uất ức thì có gì khác biệt đâu? Điều duy nhất khiến Jude cảm thấy không cam lòng là Hắc Mỹ Nhân vốn dĩ vẫn còn cơ hội sống sót, vậy mà cuối cùng nó, con đại hắc cẩu từ trước đến nay luôn nương tựa vào nhau cùng hắn lại vẫn chọn ở lại. Hơn nữa hiện tại đang cố nén sợ hãi trong lòng, sủa về phía con rồng đen, tựa hồ muốn chuyển sự chú ý của nó từ người chủ của mình. Hành động của nó hoàn toàn chính xác cũng đã có hiệu quả, con rồng đen sau đó quả nhiên buông Jude ra, quay sang tiếp tục nghiên cứu con sinh vật mới lạ mà nó chưa từng thấy trong đầm lầy kia. Nhưng mặt xấu nam nhân không những không vui vẻ, mà ngược lại trong lòng chỉ muốn chửi thề. Hắn mắc kẹt trong vũng bùn, không bị ăn thì cũng là con đường chết, hiện tại hy vọng duy nhất của hắn là con chó săn của mình có thể sống sót, mắt thấy con rồng đen không ngừng tiến đến Hắc Mỹ Nhân. Jude vừa không ngừng rống lớn, muốn một lần nữa hấp dẫn sự chú ý của đối phương, vừa sờ soạng khắp người, muốn tìm xem còn đồ gì có thể dùng được không. Nhưng khi chạy trốn hắn không hề mang theo hành lý, vì chạy nhanh hơn, giữa đường còn vứt cả vũ khí đi. Jude sờ soạng hồi lâu, không tìm được thứ gì hữu dụng, mãi đến khi hắn đưa tay về phía vũng bùn, mò đến một vật cứng ở vị trí eo. Jude chợt nhớ ra gì đó, trong mắt hiện lên một tia vui mừng. Hắn không chậm trễ chút nào, liền lấy món đồ kia ra. Đó là trước khi xuất phát, hắn mặt dày mày dạn từ Lý Du lấy được món đồ chơi nhỏ nghe nói có thể bảo mệnh. Lúc ấy Lý Du đưa cho hắn hai chiếc bình nhỏ như vậy, một cái hắn để trong túi, còn một cái thì luôn mang theo bên mình trân trọng. Hiện tại chính là thời điểm nó phát huy tác dụng! Jude nhớ mang máng Lý Du còn nói hình như loại bình nhỏ này phải đốt lửa mới dùng được, nhưng hiện tại hắn không mang theo đá lửa hay mồi lửa gì cả, đương nhiên cũng chẳng thể nào châm lửa được. Mắt thấy Hắc Long lại muốn giở lại trò cũ, dùng cánh đập Hắc Mỹ Nhân, mặt xấu nam nhân cuối cùng cắn răng một cái, liền ném luôn chiếc bình nhỏ trong tay ra. Hắn trong lòng thành kính cầu nguyện, thần lực của Thứ Bảy đủ mạnh mẽ, cho dù hắn không đốt lửa bình nhỏ đó theo yêu cầu, thì nó vẫn có thể phát huy ra tác dụng vốn có của mình. Chai coca vẽ ra trên không trung một đường cong duyên dáng, ngay chính giữa đầu của Hắc Long. Sau đó bật một cái, rơi xuống bên cạnh trên bãi cỏ. Lăn thêm hai vòng, chợt bất động. “... ... ...” Nếu như Jude bây giờ mang theo [kính râm trò chơi] thì có lẽ sẽ thấy một dấu chấm hỏi lớn xuất hiện trên đầu Hắc Long. Nói nó là công kích, chi bằng nói thành phần vũ nhục trong đó còn lớn hơn. Jude rõ ràng cũng hơi xấu hổ, con át chủ bài hắn kỳ vọng, vậy mà lại lật bài ra, chẳng có hiệu quả chút nào. Chẳng lẽ hắn lại bị tên gia hỏa tự xưng là tiên tri kia lừa gạt rồi sao? Đội trưởng đội tìm rồng đang nghĩ vậy, thì thấy con rồng đen kia lộ ra một tia mong mỏi, há miệng, hướng hắn cắn xuống! Jude thấy được hàm răng sắc nhọn của nó, còn có thịt nát đang treo lủng lẳng giữa các kẽ răng, không biết là của tên xui xẻo nào trước đó để lại. Mà hắn biết mình rất nhanh cũng sẽ trở thành một phần trong số đó. Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một lon coca bốc khói trắng lại rơi trúng vào đầu con rồng đen kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận