Làm Công Tiên Tri

Chương 69: Cây sam dưới nhập giáo nghi thức

Chương 69: Nghi thức gia nhập đạo dưới gốc cây sam
Lý Du lúc đầu cho rằng người tín đồ đầu tiên của mình sẽ là Clara. Dù sao thì cô hầu gái nhỏ ham danh lợi, thích tìm kiếm cơ hội kia nhìn qua có vẻ rất hợp với Thứ Bảy, việc nàng ta vì hai ngày nghỉ có được bảo đảm mà quy y theo Thứ Bảy cuối cùng cũng nằm trong dự liệu của Lý Du.
Nhưng điều khiến Lý Du không ngờ tới là lại có người nhanh chân hơn nàng ta.
Lý Du nhìn Nicole trước mặt, “Ngươi nói ngươi muốn tìm hiểu thêm nhiều chuyện liên quan đến Thứ Bảy?”
Nicole gật đầu, không chút do dự, “Ta cũng muốn tin vào nó.”
“Vì sao?” Lý Du hỏi, “Ta thấy ngươi không có hứng thú mãnh liệt với chuyện nghỉ ngơi và giải trí cho lắm.”
Hắn nói như vậy đương nhiên là có nguyên do.
Khi Lý Du dạy chữ số Ả Rập và các phép tính đơn giản, Nicole là người học vất vả nhất trong bốn người, nhưng khi ngày thứ hai Lý Du quay lại kiểm tra tiến độ học tập của cả bốn người, Nicole lại thường là người thể hiện tốt nhất.
Điều này cho thấy cô bé đã nỗ lực rất nhiều trong âm thầm.
Mà mặc dù được quản gia Fausto giới thiệu, gia cảnh của nàng lại không khác biệt nhiều so với ba người còn lại, thậm chí có phần kém hơn một chút.
Cha ruột của nàng mất sớm, sau đó mẹ tái giá, nhưng không may người kia lại là kẻ lười biếng, suốt ngày chỉ lo chơi bời lêu lổng, không chịu làm ăn.
Để gia đình có thể sống được, mẹ nàng phải nhờ đến sự giúp đỡ của Fausto, người đã tìm cho bà công việc giặt giũ trong lâu đài, Nicole cũng sớm phải đi làm, giúp việc cho một gia đình trong thôn, số tiền ít ỏi kiếm được chỉ vừa đủ ăn.
Vậy nên khi những người khác đang còn sống sung sướng bên cha mẹ, Nicole chắc chắn không thể nào an tâm học hành được.
Nói cách khác, nàng hoàn toàn chỉ dùng thời gian nghỉ ngơi của mình để theo đuổi, thậm chí còn vượt qua những người khác.
Thái độ này, không thể nói là không liên quan gì đến Thứ Bảy, chỉ là không mấy phù hợp.
Nhưng Lý Du không hề từ chối Nicole.
Không ai không thích những người chăm chỉ, Lý Du chọn Thứ Bảy làm thần minh để truyền bá tín ngưỡng, là vì muốn những người ở nơi đây mãi không quên rằng phát triển là để tận hưởng cuộc sống tốt hơn, chứ không phải như trong vũ trụ nơi hắn từng sống, cuối cùng hoàn toàn bị hiệu suất chi phối.
Suy cho cùng Lý Du cũng không phản đối chuyện nỗ lực làm việc, công nghệ có tiên tiến đến đâu mà không ai thực hiện cũng là vô dụng, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm thời gian nghỉ ngơi hợp lý.
Đôi mắt Nicole chớp động, trước khi tới nàng đã nghĩ xong đáp án cho câu hỏi này, sẽ nói rằng mình bị đủ loại thủ đoạn thần kỳ của Lý Du làm cho rung động, từ đó sinh ra lòng kính sợ và sùng bái với Thứ Bảy, điều này nghe rất hợp lý.
Nhưng khi nàng đứng trước mặt Lý Du, bị ánh mắt thâm thúy mà bình tĩnh kia nhìn chăm chú, tất cả những lời đã chuẩn bị từ trước đều không thể thốt ra thành lời.
Cuối cùng Nicole chọn nói thật, “Ta muốn có một cuộc sống tốt hơn.”
Sắp tới, Lý Du dự định phát triển một chút về khoa học kỹ thuật, mang lại phúc lợi cho các tín đồ, nhưng đó là chuyện của sau này.
Hiện tại hắn vẫn chưa làm gì cả, chỉ dẫn bốn đứa trẻ cùng một cô hầu gái đi khắp nơi, ghi chép các loài động thực vật ở Lục Dã, những kỹ thuật đến từ nền văn minh hiện đại kia vẫn nằm yên trong đầu hoặc trong file word trên laptop của hắn.
Vậy nên, cuộc sống tốt hơn mà Nicole nhắc tới rõ ràng không chỉ đơn giản là những điều này.
Trong thân thể gầy gò nhỏ bé này, Lý Du đã nhìn thấy một thứ gọi là dã tâm, đang hừng hực bốc cháy.
Tuy nhiên, hắn không nói gì thêm, chỉ nói, “Sau khi trở thành tín đồ của Thứ Bảy, con cần phải tuân thủ nghiêm ngặt giới luật, làm năm ngày thì phải nghỉ hai ngày.”
“Ta hiểu rõ.” Nicole không chút do dự nói.
“Ta biết trong lòng con luôn có một loại cảm giác cấp bách, nhưng nhàn hạ không có nghĩa là lãng phí cuộc đời, con có thể dùng khoảng thời gian này để suy nghĩ, quan sát thế giới này, bồi dưỡng sở thích, khám phá tâm hồn của mình, hoặc cũng có thể chẳng làm gì cả, chỉ đơn thuần thư giãn bản thân.”
“Tóm lại, dù con muốn làm gì, muốn trở thành người như thế nào, thì chỉ khi tinh thần con được phục hồi, con mới có thể thực hiện tốt hơn mục tiêu của mình.”
Nicole trợn mắt, có vẻ không hiểu rõ cho lắm, “Vậy con có thể quyết định mình sẽ trở thành người như thế nào sao? Nhưng mà… Chủ Thứ Bảy chẳng lẽ không có sắp đặt gì cho con sao?”
“Không có. Hay nói đúng hơn, mỗi lựa chọn của con đều là sự sắp đặt của nó, nên cứ thoải mái chọn con đường mình muốn đi đi, vì dù con chọn con đường nào, cuối cùng nó cũng sẽ là con đường nó mong muốn con đi đến, và con sẽ nhận được sự quan tâm của nó.”
Lời của Lý Du nghe có vẻ thâm thúy, Nicole hiểu cũng không rõ ràng lắm.
Sau đó, nàng lại nghe Lý Du nói, “Đi theo ta.”
Hai người đi trước sau, tiến vào khu rừng cây đầy sương mù, Lý Du chọn một gốc cây sam cao lớn khác thường, sống hơn ngàn năm, giống như lần trước giúp cô Thỏ và Jude ký kết lời thề.
Dùng dao nhỏ khắc lên thân cây hình bãi cát, cây cọ, ghế nằm và dù che nắng.
Tiếp theo hắn để Nicole quỳ một chân xuống đất, lấy điện thoại ra, chọn bản hòa âm «Một Bông Hoa Nhài Tuyệt Đẹp» đã tải sẵn trong thư mục nhạc.
Theo giai điệu quen thuộc vang lên, cơ thể Nicole cũng run lên, cô bé ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn xung quanh, không thấy ai biểu diễn.
Bản nhạc này tựa như vang lên từ hư không vậy.
Có những giai điệu ưu mỹ mà nàng chưa từng nghe qua, vừa tinh tế tỉ mỉ uyển chuyển, lại vừa rộng lớn tráng lệ.
Nicole không hiểu về âm nhạc, nhưng nàng cũng không tự chủ được chìm đắm trong đó, bị những âm điệu nhảy nhót kia cuốn hút, dường như có thể ngửi thấy hương hoa thoang thoảng trong không khí, khóe miệng bất giác cong lên.
Cho đến khi âm nhạc kết thúc, nàng vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Lý Du nắm tay trái của nàng, đeo chiếc vòng tay silicon màu xanh lục mua ở 1688 vào.
Sau đó hắn nói với cô gái, “Hera.”
“Gì cơ ạ?” Nicole ngẩn người, cuối cùng thoát khỏi sự rung động từ thanh âm vừa nãy, rồi bối rối nói, “Ngài vừa nói gì vậy? Ta… Ta không nghe rõ.”
“Hera,” Lý Du lặp lại hai chữ này một lần nữa, “Đây là tên thánh của con, con có thể đặt tên thánh này trước tên thật của mình.”
“Hera.” Nicole cũng lẩm bẩm theo, “Hera Nicole, sau này ta sẽ là Hera Nicole, tín đồ của Thứ Bảy.” Giọng cô bé kích động.
Cha của Nicole mất sớm, cha dượng lại là kẻ lười biếng, mẹ mỗi ngày đi sớm về tối, vất vả kiếm tiền, căn bản không có thời gian và sức lực để chăm sóc cô con gái này, dẫn đến việc Nicole từ nhỏ đã rất thiếu thốn tình thương của cha mẹ.
Cũng khiến cho nàng không có nhiều tình cảm với gia đình đó, cho đến khi quy y theo Thứ Bảy, vậy mà nàng đã cảm nhận được một tia ấm áp chưa từng có.
Trong dòng đời mênh mông, cuối cùng nàng không còn lẻ loi một mình, có chỗ dựa, nhìn Lý Du cũng cảm thấy thân thiết mơ hồ, không còn thần bí khó dò như trước.
Thế là cô bé cũng can đảm hơn một chút, buột miệng nói, “Tiên tri đại nhân, ta, ta có thể ôm ngài một cái được không ạ?”
Lần này đến lượt Lý Du có chút trở tay không kịp, thậm chí có phần ngạc nhiên, sau một lúc mới nói, “Được…ừm.”
Hắn còn chưa nói hết câu, Hera đã nhào tới, ôm lấy đùi hắn.
Lý Du theo bản năng muốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, một lát sau còn vươn tay xoa mái tóc có chút rối của Hera.
Bạn cần đăng nhập để bình luận