Làm Công Tiên Tri

Chương 827: Liệu địch ở trước

Chương 827: Liệu địch ở trước, Thỏ tiểu thư tại chỗ liền cho Ebrusus một bài học, bên này quân coi giữ trong thành phái kỵ binh tập kích phá hủy công thành tháp, một bên khác nữ lãnh chúa liền thong dong chỉ huy kỵ binh chạy tới phản đoạt đường lui của đám người kia. Ebrusus thấy thế vội vàng cho người thổi kèn lệnh rút quân. Nhưng kỵ sĩ dẫn đội kỵ binh đi ra kia không biết mình đã bị người theo dõi, mắt thấy chiếc công thành tháp thứ hai đang ở trước mắt, hắn không nỡ cứ như vậy rút đi. Hơn nữa hắn còn nhớ rõ Ebrusus giao cho mệnh lệnh, giả thua đương nhiên phải diễn giống một chút, cái này còn chưa giao thủ ra sao liền bỗng nhiên rút về trong thành, truy binh phía sau khẳng định sẽ sinh nghi, đến lúc đó kế hoạch chẳng phải thất bại sao? Thế là hắn lại nán lại một lát, phóng hỏa đốt tòa công thành tháp kia, lúc này mới chuẩn bị rút lui. Nhưng chính là chậm trễ mất một lúc như vậy, kỵ binh quân phản kháng đã cắt đứt đường lui của bọn họ. Ebrusus ở trên tường thành lo lắng nóng nảy, nhưng lại chẳng có biện pháp nào, hắn đâu giống nữ lãnh chúa, có thủ đoạn liên lạc với bộ đội bên ngoài thành, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ lâm vào vòng vây. Ebrusus lòng đang rỉ máu, đây chính là trọn vẹn bốn trăm kỵ binh, trên tay hắn tổng cộng chỉ có bảy trăm kỵ binh. Trong lòng hắn còn có một tia hy vọng cuối cùng, chính là kỵ binh của mình có thể xông phá vòng phong tỏa của địch, trở về trong thành. Nhưng Irea phái ra bộ đội kia cũng là quân phản kháng tinh nhuệ, do Ferdinand dẫn đầu. Phía trên vừa mới giao thủ, Ebrusus đã cảm nhận được áp lực, bọn họ gần như bị đối phương áp chế toàn diện về vũ khí trang bị, kinh nghiệm tác chiến, cũng như bản lĩnh. Hơn nữa từ người đánh lén biến thành bị đánh lén, tinh thần của bọn họ cũng có chút suy giảm, khi tấn công một khi đã mất đi khí thế, liền sẽ không tự chủ chậm lại tốc độ ngựa, kết quả là bị đối thủ xông tới chém xuống ngựa. Ebrusus trơ mắt nhìn một lần giao phong, bên mình thiếu đi gần ba thành người, những người còn lại cũng lâm vào vòng vây, chỉ có thể bị ép xuống ngựa, chuyển sang bộ chiến. Ngược lại đối phương mặc dù cũng có thương vong, nhưng so với bọn họ, không đáng kể chút nào. Ebrusus hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt trên mặt mấy lần biến đổi, cuối cùng cắn răng kéo một tên quý tộc bên cạnh, “Ibn, ta cho ngươi hai ngàn người, đi đem Kured về cho ta.” Quý tộc tên Ibn ngẩn người một chút, nhưng rất nhanh đáp ứng. “Vâng, đại nhân, ta lập tức ra thành.” Dị động trong thành không trốn qua mắt của máy bay không người lái trên trời, nữ lãnh chúa nhìn hình ảnh trên tay cũng có chút ngoài ý muốn. “Ebrusus vậy mà không thu hồi cầu treo, còn định phái một đội ra nữa, chẳng lẽ lại muốn tiếp tục giả thua lừa chúng ta?” Durham nói, “cảm giác không giống, hắn hẳn hiểu rõ một ngàn người này ra khỏi thành, cuối cùng không còn mấy ai trở về, mà cho dù bọn họ giả thua, cùng lắm chỉ lừa được vài trăm người vào thành, cuộc làm ăn này chẳng có lợi.” “Vậy rốt cuộc Ebrusus đang nghĩ gì?” Nữ lãnh chúa vò đầu, “hắn chê thua chưa đủ nhanh sao?” Durham nghĩ một chút nói, “chỉ có một cách giải thích, có thể trong đội kỵ binh kia có người quan trọng với Ebrusus.” “Vậy sao?” Thỏ tiểu thư buông tay khỏi chuôi, lại lấy ống nhòm đeo bên hông, nhìn về chiến trường. Tìm tới tướng lĩnh kỵ binh kia trong đám người, nàng vuốt cằm nói, “ngươi nói người kia dáng dấp có phải hơi giống Ebrusus không, bất quá ta nghe nói những quý tộc quy hàng, đều đưa người nhà tới Sư Tâm bảo làm con tin.” “Con riêng.” Durham nhẹ nhàng phun ra ba chữ, dừng một chút lại bổ sung. “Nếu Ebrusus không giữ được Phong Nhiêu Giác, người nhà hắn có thể sẽ bị đám Dực tộc giết. Chả trách bây giờ hắn muốn bảo vệ con riêng này.” Nữ lãnh chúa nghe vậy giật mình, búng tay, nói vào bộ đàm vô tuyến, “Ferdinand, bắt sống.” Bên này Ebrusus đã cảm nhận được sự đáng sợ của Nữ Võ Thần đế quốc, thiếu nữ tên Irea đó dường như có thể đoán trước từng bước hành động của hắn. Hắn vừa mới quyết định để Ibn dẫn đủ một ngàn người ra khỏi thành giải cứu đội kỵ binh đang bị vây bên ngoài. Mặt khác còn tăng phái người, ngăn chặn một ngàn người kia, hai bên nhanh chóng rơi vào hỗn chiến, Ibn lòng đầy lo lắng muốn đi giải vây cho Kured, nhưng lúc này nửa bước khó đi, rất nhanh bản thân cũng khó bảo toàn. Còn Ebrusus như một kẻ cờ bạc tức giận vì thua cuộc, mắt đỏ lên, lại triệu tập ba ngàn người, ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở Tennyson. Mở miệng nói, “giúp ta một việc, đưa Kured…” Nhưng hắn chỉ mới nói được nửa, liền nghe một tiếng ầm vang đáng sợ, như sấm kinh hoàng bên tai, nhưng Ebrusus ngẩng đầu nhìn lên trời, lại không thấy mây đen. Ngược lại dưới chân mặt đất rung lên, tiếp đó hắn nghe thấy một tràng tiếng kêu thét từ phía nam thành truyền đến. Tiếp theo có người cùng nhau hô lớn, “tường thành sập rồi, tường thành sập rồi!” Ebrusus theo bản năng nhìn về phía tường thành, nhưng không thấy dấu hiệu đổ sập nào, nhưng hắn nhanh chóng ý thức được vấn đề không phải bức tường thành trước mặt này. Ebrusus không đoái hoài tới cứu con riêng, vội dẫn người chạy về hướng nam thành. Nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của hắn, ánh mắt Tennyson có chút phức tạp, lẩm bẩm, “đừng trách ta, Phong Nhiêu Giác không giữ được nữa rồi, mọi người không thể cùng nhau chôn cùng ngươi.” Nói xong, hắn liền gọi người thân tín tới, bảo đi thông báo những đồng minh khác trong thành, gọi họ dẫn vệ binh gia tộc đến cổng đông. Sau đó Tennyson dẫn vài trăm người này tiếp quản cửa thành, hắn tự mình ra khỏi thành, đi đầu hàng Irea. Thỏ tiểu thư cũng không ngờ, vừa mới chiếm được phía nam, cửa thành bên này cũng có thể lấy được. Nhưng để phòng Tennyson giở trò, nàng chỉ phái hai trăm người vào lầu tháp hai bên cửa thành, rất thuận lợi tiếp quản quyền kiểm soát cửa thành. Tiếp đó nữ lãnh chúa mới cho đại quân vào thành, trong lúc đó cũng gặp phải một số chống cự, nhưng không quá quyết liệt. Vì Ebrusus đã mang theo tâm phúc tới phía nam, hơn nữa có Tennyson cùng đám người phối hợp, bọn họ báo cho rõ ràng tình hình bố phòng trong thành. Bao gồm ai có thể chiêu hàng, ai lại tương đối ngoan cố, có những “nội ứng” này giúp đỡ, Irea thừa thắng xông lên, chẳng những dọn dẹp được phần lớn quân địch trong thành, mà đánh lấy đánh lấy còn thu phục thêm vài ngàn quân đồng minh. Cuối cùng, bọn họ tìm thấy Ebrusus vẫn đang đau khổ chống cự ở phía nam, mà bên dưới bức tường đổ nát lúc này đã chất đầy xác chết. Ebrusus thấy Irea cũng biết đại thế đã mất, nhưng hắn không đầu hàng, còn muốn ngoan cố chống lại, cho đến khi nữ lãnh chúa cho người áp giải Kured đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận