Làm Công Tiên Tri

Chương 105: Curiwala bánh

Angela cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự hiếu kỳ, cũng đưa tay xé một gói bánh tuyết. Vừa đưa vào miệng, răng nàng liền phát ra tiếng "két" một tiếng! Angela không nói gì, chỉ tiếp tục nhai, ánh mắt nghiêm túc, tựa như một dũng sĩ sắp ra chiến trường. Hiện tại nàng đang cố gắng tìm ra điểm yếu của chiếc bánh tròn nhỏ này, để lát nữa còn lấy ra chế giễu Irea, gỡ gạc lại một chút thể diện. Đáng tiếc là sau khi ăn xong cái bánh tuyết thứ nhất, nàng vẫn muốn ăn tiếp, thế là lại cầm cái thứ hai lên. Ừm, xem ra vẫn cần một chút cảm hứng. Angela đưa cái bánh tuyết đó vào miệng, cẩn thận nhấm nháp, cảm giác như nắm bắt được điều gì, nhưng vẫn chưa đủ! Đã ăn bánh tuyết rồi, thì không có lý nào không nếm thử loại bánh tiên bối bên cạnh. Thế là Angela lại cầm lên một chiếc bánh có hình dáng khác. "A ha..." Vị của nó quả nhiên khác! Cái vừa nãy ngọt, còn cái này lại là vị mặn. Gia tộc Emanuel thân là nhà giàu nhất Tây Cảnh, trên bàn ăn của họ đương nhiên không thiếu các loại hương liệu, nhưng dù trong lòng không cam tâm thì Angela vẫn phải thừa nhận rằng hương vị của những chiếc bánh tròn nhỏ và bánh dài nhỏ mà nàng được nếm ở bữa tiệc của gia tộc Arias hôm nay là thứ nàng chưa từng ăn bao giờ. Rất đặc biệt. Hơn nữa, hoàn toàn không đoán ra được chúng được làm ra như thế nào. Nhất là độ giòn của bánh, cắn một miếng là sẽ phát ra tiếng "két" "két" trong miệng, khiến người ta không kìm được mà thèm nhỏ dãi, không tự chủ được muốn ăn tiếp. Cứ tiếp một cái lại một cái, hoàn toàn không dừng lại được. Nhưng phụ nữ nhà Emanuel sao có thể dễ dàng nhận thua như vậy, trong mắt Angela lóe lên một tia tinh quang! Từ nhỏ đến lớn nàng đã nếm quá nhiều món ngon, sớm đã làm hỏng cái miệng. Sau một hồi cố gắng nhấm nháp, nàng cũng như mong muốn tìm ra điểm yếu, tự tin lên tiếng: "Hừ, cũng chỉ có vậy thôi!" Angela cố ý nói lớn tiếng hơn mấy phần, thu hút ánh mắt của mọi người trong sảnh lớn. Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện ánh mắt mọi người nhìn nàng có chút kỳ lạ. Ban đầu, Angela còn tưởng trên mặt mình dính thứ gì đó, nhưng khi cúi đầu xuống thì nhanh chóng tìm ra đáp án. Thì ra trong lúc đánh giá bánh, nàng đã tốn hơi nhiều thời gian, làm cho mấy gói bánh tuyết và bánh tiên bối trong đĩa đều hết sạch, không những vậy, nàng còn lợi dụng ảnh hưởng của gia tộc Emanuel ở Tây Cảnh, thành công đòi thêm được ba phần từ mấy gia tộc nhỏ. Lúc này cũng đã ăn xong hết. Mặt Angela không khỏi đỏ lên, nàng muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, hơn nữa con thỏ nghèo kiết hủ lậu nào đó không xa kia mặc dù không mở miệng chế nhạo, nhưng lại cứ nhìn chằm chằm nàng với vẻ mặt nửa cười nửa không, nhìn mà muốn đấm cho một trận. Angela dứt khoát giả vờ mất trí nhớ, làm như không biết mình vừa mới ăn hết mấy gói bánh tuyết và tiên bối, hắng giọng nói: "Thứ này ta biết, nó tên là bánh Curiwala, ừm, ở một đất nước khác bên kia eo biển, tên là thẻ...Kaznira, loại bánh này rất phổ biến, người dân bản địa ngày nào cũng ăn. "Thương đội Kaznira làm ăn với nhà ta, mang theo nửa thuyền bánh này đến làm quà tặng, không có gì đặc biệt cả." Tiếng nàng vừa dứt đã có người khen: "Đa tạ tiểu thư Angela đã giải thích giúp chúng tôi, quả nhiên là tiểu thư Angela kiến thức uyên bác." Lại có người nói: "Không hổ là gia tộc Emanuel, chuyện làm ăn đã vươn tới bên kia eo biển, hơn nữa đối tác buôn bán lại là một tiểu quốc chưa ai biết đến." Thậm chí ngay cả Leo, người lúc trước có vẻ hơi bất an, cũng tỏ ra hứng thú, nhìn Angela bằng con mắt khác: "Kaznira? Tiểu thư Angela có hiểu biết nhiều về quốc gia này không?" Angela cảm thấy vừa được sủng ái lại vừa lo sợ, liên tục gật đầu lia lịa: "Biết nhiều chứ, ta không dám nói hiểu Kaznira như lòng bàn tay, nhưng chắc chắn hiểu rõ hơn người khác rất nhiều về nơi đó, tước sĩ Leo muốn hỏi gì đều có thể đến hỏi ta." "Ngươi thì biết rõ nơi đó hơn người khác, bởi vì cái nơi đó vốn là do ngươi bịa ra." Cô thỏ cuối cùng vẫn không nhịn được, cười lạnh nói: "Thứ này rõ ràng là bánh gạo Vượng Vượng và bánh quy giòn Vượng Vượng, do Merlin mang từ quê hương của hắn đến." Angela cũng không chịu nhường bước: "Bánh gạo Vượng Vượng gì chứ, đây là bánh Curiwala, cho dù quê của Merlin có loại bánh này thì cũng là từ Kaznira truyền đến!" Nàng vừa khẳng định bánh tiên bối và bánh tuyết bắt nguồn từ Kaznira, Irea biết rõ nàng đang nói dối, nhưng nhất thời cũng không tìm được bằng chứng để phản bác. Có rất nhiều bang quốc và quốc gia ven biển giao thương với Đế quốc Hồng Sư, ngay cả quan viên thu thuế ở bến cảng cũng không thể nhớ hết được. Irea đương nhiên không thể nói một cách hùng hồn rằng Kaznira không tồn tại. Cũng chính vì biết điều này mà Angela mới dám lớn mật nói linh tinh, nói hươu nói vượn trước mặt nhiều người như vậy. Hơn nữa nàng còn chưa nói xong: "Bánh Curiwala mặc dù hương vị cũng không tệ lắm, nhưng để tiện vận chuyển thì bánh đều được phơi khô hoàn toàn trước khi cho lên thuyền, chắc chắn sẽ mất đi một phần hương vị, mà ăn nhiều thì cổ họng sẽ còn thấy khô rát. "Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là bánh Curiwala do người Kaznira làm ra, loại đặc sản nước ngoài này chỉ được lấy ra làm món điểm tâm trong bữa tiệc thôi, chứ dùng làm món chính thì có hơi qua loa rồi, chẳng lẽ nói đầu bếp nhà Arias kém quá, căn bản không làm được món nào ra hồn à?" Irea tức đến nỗi lồng ngực như muốn nổ tung, cái con chồn chết này vừa ăn không ít, kết quả lật mặt ngay lại chê bánh tiên bối và bánh tuyết, rồi còn lái sang việc nhà Arias không mời được đầu bếp giỏi, đúng là đáng ghê tởm! Đương nhiên những lời linh tinh mà Angela nói lúc trước cũng không phải không ai sinh nghi, chỉ là khi so sánh giữa gia tộc Emanuel giàu có nhất Tây Cảnh và gia tộc Arias sống nhờ bán cà rốt, người ta nên tin ai thì vốn dĩ là một câu hỏi mang tính chính trị. Cô thỏ lại nhìn Lý Du, hy vọng lúc này hắn sẽ có cách vạch trần sự dối trá của Angela. Nhưng Lý Du vẫn im lặng, như thể không hề chú ý đến cuộc cãi vã bên này. Và rất nhanh, lại có người hầu bưng món ăn mới từ bên ngoài tiến vào, nhưng lần này món ăn lại rất bình thường. Thậm chí là quá bình thường, ngay cả Irea cũng không khỏi thất vọng, vẫn là gà nướng, nhìn thấy đám quý tộc chẳng mấy hứng thú. Mắt thấy người hầu cắt thịt, nhưng lại chẳng ai muốn nếm thử một miếng. Angela thấy thế liền cười ha hả một tiếng: "Không phải chứ, ta vừa nói xong đầu bếp tệ, ngươi lại mang gà nướng lên góp đủ số à, gia tộc Arias cứ lừa chúng ta thế à?" Nhưng khi người hầu cắt xong thịt, một mùi thơm kỳ lạ của thịt bắt đầu lan tỏa khắp căn phòng. "Ừm?" Leo nheo mắt lại, hắn là người đầu tiên trong đám quý tộc dũng cảm thử trước, đưa tay lấy một miếng thịt cho vào miệng. Tiếp theo khóe miệng lộ ra vẻ kinh ngạc, mở miệng hỏi: "Vị này là...được làm như thế nào vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận