Làm Công Tiên Tri

Chương 255: Tiểu đội trưởng thủ tú

Tom không kịp nhìn lại, bởi vì kẻ địch đã nhanh chóng lao đến trước mắt bọn hắn. Hắn đang định ra lệnh bắn tên, nhưng ai ngờ lúc này biến cố lại xảy ra, Anton vốn luôn rất yên tĩnh đột nhiên từ sau lưng bọn họ nhảy ra, chạy về phía nhóm kỵ binh giáp đen kia, miệng còn la lớn: "Chờ chút, ta và bọn hắn không cùng một phe, ta cũng là người của giáo hội Ngân Nguyệt! Ta tên là Anton, là giáo hội phái đến làm thầy dạy tiếng thông dụng cho gia tộc Arias!"
"Ngu xuẩn! Mau trở lại!" Tom vừa dứt lời, Anton đã chỉ cách người cưỡi ngựa phía trước nhất chưa đến mười bước.
Tiếp theo thầy dạy tiếng thông dụng thấy đối phương rút trường kiếm bên hông.
"Thật! Ta thật sự là người của giáo hội Ngân Nguyệt...." Anton vội vàng la lên, nhưng lời còn chưa dứt, kiếm trong tay kỵ sĩ kia đã chém xuống, không chút lưu tình trảm vào lồng ngực của hắn!
Thầy dạy tiếng thông dụng hét lên một tiếng thảm thiết, ngã nhào xuống đất, máu tươi bắn ra tung tóe, văng lên những bụi cây gần đó, tựa như từng đóa hoa hồng nhỏ nở rộ.
Mà lúc này Tom không rảnh để ý đến sống chết của hắn nữa, hét lớn một tiếng: "Bắn!"
Các chiến sĩ Hắc Khuyển Vệ đồng loạt bóp cò, tên nỏ từ nỏ trên tay bắn ra, mang theo một luồng gió mạnh!
Hai bên hiện giờ cách nhau chỉ hai ba mươi bước, khoảng cách gần như thế, lại có ống ngắm laser hỗ trợ, dù bắn mục tiêu di động, độ chính xác vẫn được đảm bảo nhất định, có ít nhất một nửa số tên đã trúng đích.
Chỉ tiếc rằng đối phương trên người cũng có một bộ áo giáp bảo hộ, phần lớn tên của Tom và đồng đội bắn trúng là phần ngoài áo giáp, không phải vị trí yếu hại.
Mặc dù trúng tên, nhưng những kỵ binh kia chỉ phát ra vài tiếng rên rỉ, vẫn cố chịu đau lao về phía bọn họ, chỉ có một chiến sĩ Hắc Khuyển Vệ bắn hơi lệch, ngược lại chó ngáp phải ruồi, bắn trúng mắt một con ngựa chiến, con ngựa hí lên thảm thiết, ngã lăn xuống đất.
Ngay sau đó người cưỡi trên lưng cũng bay ra ngoài, thêm nữa bọn họ còn vấp phải một con ngựa chiến khác không kịp tránh, tạo thành một mảng nhỏ hỗn loạn.
Lúc này Tom vô cùng hối hận, tại sao vừa rồi lại chọn bắn người mà không bắn ngựa?
Nhưng không còn cách nào, đây chính là cái giá phải trả cho sự trưởng thành.
Rất nhiều danh tướng trước khi trở thành danh tướng cũng thường trải qua thất bại, Tom trước đó làm lính đánh thuê cũng không phải là người chỉ huy trong đội, sau khi gia nhập Hắc Khuyển Vệ mới có cơ hội một mình dẫn dắt một tiểu đội.
Thêm vào lúc này tinh thần đang cao độ khẩn trương, trong chỉ huy khó tránh khỏi sai sót.
Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ lại, nỏ tay hết tên rồi, Tom liền trực tiếp vứt nó sang một bên, rút kiếm xông lên.
Đương đầu cứng đối cứng là không thể, dù sao đối phương là kỵ binh.
Tom cũng chỉ giả vờ tấn công một chút, sau đó liền né qua một bên, bắt đầu xoay xở với những kỵ binh kia.
So với hắn, đám chiến sĩ người thằn lằn dưới tay có vẻ thẳng thắn hơn, vung vũ khí lá chắn trong tay hô hào, chạy về phía địch nhân, kết quả là đối phương vung kiếm chém xuống, bọn họ giơ tấm khiên vảy rồng lên đỡ, nhưng một khắc sau đã cả người lẫn khiên bị chém lật trên mặt đất.
Khiên vảy rồng tuy cứng cáp, một kiếm này cũng không gây ảnh hưởng gì, nhưng xung lực của kỵ binh cũng rất mạnh.
Mặc dù có giáp bảo vệ, đám chiến sĩ người thằn lằn không đến nỗi giống thầy dạy tiếng thông dụng bị giết trong nháy mắt, nhưng cũng bị té đau, nhiều người một lúc không thể bò dậy được.
Có lẽ nhờ được sự khích lệ từ kỳ tích đi trên nước trước đó của Lý Du, các thành viên Hắc Khuyển Vệ hiện giờ đều như phát điên, sĩ khí tăng vọt, hơn nữa vì trước đó những kỵ binh giáp đen chia quân làm hai hướng, khiến bên Hắc Khuyển Vệ hiện giờ lại có ưu thế về số lượng.
Một người bị đánh ngã, đồng đội xung quanh lại lao đến người kỵ sĩ trên ngựa.
Thừa dịp lúc những kỵ binh kia bị chấn động do phản lực, không thể tấn công, họ trực tiếp xông lên, kéo địch nhân xuống ngựa.
Mặt khác, Tom lúc này cũng tìm thấy cảm giác của người chỉ huy, linh cơ khẽ động nói, "Chặt chân ngựa, ép bọn chúng xuống ngựa!"
Quả thực chiêu này có tác dụng.
Ngoại trừ một tên chạy nhanh phá vòng vây ra ngoài, năm kỵ binh còn lại đều bị ép từ trên ngựa nhảy xuống.
Nhưng cho dù mất đi tọa kỵ, đối mặt với số địch nhân gần như gấp ba, những kỵ binh giáp đen kia cũng không hề bối rối, thậm chí không có ý định cầu cứu đội bạn, chỉ thản nhiên rút kiếm nghênh địch.
Tom tìm một kẻ địch ở gần mình nhất xông lên, sau đó còn nói với những chiến sĩ người thằn lằn đang định giúp: "Gã này để ta, các ngươi mau đi hỗ trợ người khác."
Ánh mắt kiên nghị và giọng nói tự tin của người đội trưởng khiến hắn lập tức ghi điểm trước mặt cấp dưới, hình tượng cũng trở nên cao lớn hơn.
Nhưng sau khi giao đấu, Tom lại giật mình kinh hãi, bởi vì hắn lại bị đối phương áp chế hoàn toàn!
Kiếm pháp của kỵ binh kia thật sự quá mạnh, Tom trước kia trong lính đánh thuê đã thuộc hàng không tệ, nhưng đối đầu với gã, về cơ bản chỉ có thể phòng thủ và chịu đòn, không có cơ hội phản kích.
Đây là vì trang bị trên người hắn tốt hơn đối phương, nếu không Tom đoán chừng đã ngã xuống rồi.
Nhưng đánh như vậy, chuyện hắn bị đối phương hạ gục chỉ là vấn đề thời gian.
Thế là Tom không còn để ý đến thể diện nữa, lại gào lên: "Người đâu, người đâu, tên này có chút mạnh!"
Mặc dù tiểu đội trưởng tự vả vào mặt, nhưng đám chiến sĩ người thằn lằn vẫn rất nể mặt, nghe thấy hắn kêu cứu liền nhanh chóng chạy đến, nhưng hai đánh một, cũng chỉ có thể gắng gượng cầm chân kỵ binh giáp đen kia.
Tom lại phải dùng đến đầu óc, nói với chiến sĩ người thằn lằn cùng mình đánh địch: "Ta sẽ kìm chân hắn ở đây, ngươi, đi lấy nỏ tay về, lắp tên vào, cho hắn ăn thử chút!"
Bởi vì đám người thằn lằn không rành cách dùng từ, chỉ học vài từ đơn giản liên quan đến chiến đấu, Tom nói chuyện với họ cũng chỉ ở mức bình thường, nếu lệnh quá phức tạp sẽ phải lặp lại mấy lần, khiến cho tên kỵ binh giáp đen kia cũng nghe rõ Tom định làm gì.
Thế kiếm của gã lập tức trở nên sắc bén hơn, làm cho áp lực của Tom tăng lên gấp bội, may mà người thằn lằn chiến sĩ vẫn hiểu ý hắn, liền vứt đối thủ, đi nhặt nỏ tay bỏ một bên.
Còn Tom thì thi triển hết sở học của mình, liều mạng ngăn cản đối thủ.
Thậm chí tay trái bị thương, cổ cũng suýt nữa trúng một kiếm, khiến hắn kinh hãi toát mồ hôi lạnh, nhưng cuối cùng cũng chờ được đồng đội lắp nỏ xong.
Người chiến sĩ thằn lằn cũng không nhắm vào vị trí yếu hại, mà là nhằm thẳng vào bắp chân của địch nhân, một tên bắn ra, tuy rằng kỵ binh giáp đen cũng cố gắng né tránh, nhưng cự ly gần như thế, có ống ngắm laser hỗ trợ, một mũi tên này không thể thất bại.
Một cơn đau dữ dội lan khắp bắp chân của hắn, gần như không thể di chuyển được nữa.
Tom đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, lập tức như âm hồn không tan quấn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận