Làm Công Tiên Tri

Chương 512: Lại một trận đại thắng

Lưỡi kiếm Phá Hiểu bên phải eo có cảm giác như bị vật gì đó đốt, vì lúc này hắn đang dốc sức bỏ chạy, adrenaline trong cơ thể tiết ra rất nhiều, nên cảm giác đau đớn không quá mạnh. Nhưng đi thêm vài bước rồi đưa tay sờ soạng, chỉ cảm thấy chỗ bị đốt ướt đẫm một mảng. Lưỡi kiếm Phá Hiểu đưa bàn tay ra trước mắt, thấy được máu màu nâu đen, đồng thời ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt. Đến lúc này Lưỡi kiếm Phá Hiểu mới nhận ra mình bị thương. Đầu tiên hắn thấy mơ hồ, sau đó chìm vào nỗi sợ hãi sâu sắc, vì hoàn toàn không thể nghĩ ra mình đã bị đánh trúng như thế nào. Hơn nữa rõ ràng vết thương kia cũng không lớn, máu lại như không cầm được mà liên tục chảy ra ngoài. Lưỡi kiếm Phá Hiểu một tay che vết thương, một tay vẫn nắm chặt cái khiên sắt, tìm kiếm vị trí của Irea. Một khắc sau bên tai hắn truyền đến giọng thiếu nữ, "Ngươi thua rồi, tranh thủ thời gian nhận thua đi." Lưỡi kiếm Phá Hiểu nghe vậy lại im lặng, hắn cắn chặt răng, rồi lại buông tay đang che vết thương ra, nhặt cây trường mâu trên đất lên, hướng về nơi phát ra âm thanh đâm tới. Nhưng chỉ đâm trúng không khí, Lưỡi kiếm Phá Hiểu dưới chân lảo đảo, ngã nhào xuống đất, đồng thời phần bụng truyền đến một cơn đau. Rồi sau đó hắn nghe thấy tiếng hừ lạnh, Lưỡi kiếm Phá Hiểu ngửi thấy một luồng khí tức tử vong, rốt cuộc không dám giở trò gì nữa, hô lớn, "Ta nhận thua, ngươi thắng!" Irea nghe vậy lúc này mới thu thương, đồng thời cũng gỡ bộ giá đỡ thủy tinh đen kỳ lạ trên mặt xuống. Lý Du đoán được tình huống có thể phát sinh hôm nay, nên đã cho Thỏ tiểu thư mượn bom khói tự chế cùng [kính râm trò chơi] trước đó. Chiêu này trên thực tế là lúc trước hắn đồ long đã từng dùng một lần. Thông qua điều chỉnh thiết lập hình ảnh trong menu hệ thống, chỉnh cột nhận biết độ dày sương mù thành siêu cấp. Như vậy có thể khiến sương mù trong tầm mắt trở nên trong suốt hơn rất nhiều, có thể kéo dài tầm nhìn từ trước đó chưa đến nửa mét lên tới khoảng ba mét. Tương đương với một hack bán thấu thị, đây cũng là thứ mà nữ lãnh chúa dựa vào. Dù không cần thang xếp Cát Lập Bằng cung cấp, nàng vẫn có thể dễ dàng giành chiến thắng trong trận đấu này. Đợi đến khi sương mù trên đài tan hết, đám người xem mới phát hiện cuộc luận võ đã kết thúc. Lưỡi kiếm Phá Hiểu ngồi sụp xuống đất, một tay che eo, vẻ mặt uể oải, suy yếu. Còn Irea thì đứng cách hắn không xa, khoanh tay, giống như chưa từng di chuyển vậy. Đám người sau một thoáng yên lặng ngắn ngủi, bắt đầu có nhịp điệu hô to tên của nữ lãnh chúa. Về sau có người thêm cả Thứ Bảy. Đó là một vạn người tùy tùng Lý Du cùng Song Hưu giáo đi vào ngoài Vương Đô, hôm nay trong số họ cũng không ít người đến bên sân đấu võ, để được thấy tư thế anh hùng của nữ lãnh chúa, đồng thời cảm nhận lại sự cường đại của Thứ Bảy. Trận đánh này của Thỏ tiểu thư rất ảo diệu, vừa triệu hồi hỏa diệm, lại vừa triệu hồi chiến tranh sương mù, cuối cùng còn dùng Thánh khí Thẩm Phán Chi Thủ đánh ra một kích tất thắng! Sau khi vòng luận võ này kết thúc, cột tín ngưỡng trên cổ tay chiếc đồng hồ Fifty Fathoms của Lý Du liền bắt đầu lăn chuyển với tốc độ chóng mặt. Quả nhiên, thần tích thắng tất cả hùng biện. Lý Du lại nhìn về phía Cornelia trên đài, thấy vẻ mặt nữ tư tế rất ngưng trọng, ở địa bàn của mình nghe được đám người tung hô danh hiệu Thứ Bảy, rõ ràng cũng khiến nàng không ít áp lực. Nàng đã không còn vẻ thong dong như trước kia trong thần miếu, hơn nữa lúc này vẻ mặt của Edward II cũng lộ ra một chút tò mò. “Có ý tứ,” Hoàng đế vuốt cằm nói, “Thần minh phía sau Song Hưu giáo giống như cũng rất thần kỳ, không biết so với Vallia thì ai mạnh hơn một chút.” “Nữ thần Sinh Mệnh là chí cao vô thượng,” nữ tư tế nói, “trên thế gian này không có gì có thể áp đảo sự sống.” “Ta biết, nhưng ta vẫn cảm thấy Irea có thể đánh bại Đại Địa Chi Hùng, ta cũng không biết tại sao, cứ tạm gọi là cảm giác của chiến sĩ đi, ta có thể cược với ngươi một trăm đồng Kim Sư.” Cornelia lắc đầu. “Sao vậy, ngươi không có lòng tin với người của mình sao, hắn chẳng phải là dũng sĩ mạnh nhất trong giáo hội sao? Vậy chúng ta cược mười đồng Kim Sư cho có ý vị thế nào.” “Ta có lòng tin với Đại Địa Chi Hùng, nhưng ngài biết đấy, ta chưa từng đánh bạc, bệ hạ,” nữ tư tế nói, “một đồng bạc cũng không cá cược.” “Được thôi.” Edward II cũng không miễn cưỡng, cười nói, “Ngươi không cần lo lắng, cho dù Đại Địa Chi Hùng thua cũng sẽ không thay đổi lòng thành kính của ta với nữ thần.” “Ta tín ngưỡng Vallia không phải vì sự mạnh mẽ của nàng, mặc dù nàng đích xác rất mạnh, mà là bởi vì ngài, ngài luôn có thể chỉ rõ con đường khi ta cảm thấy mông lung, để ta có thể nghe được tiếng nói sâu trong nội tâm.” Edward II cảm khái nói, “Ta là Hoàng đế, nắm giữ cả đế quốc, cương vực rộng lớn, nhưng lại không hề tự do, ngươi xem, mỗi người trong thành phố này đều có mưu đồ riêng, mục đích của họ, hơn nữa không phút nào không ý đồ ảnh hưởng, khống chế ta. “Bọn họ ngoài miệng tôn xưng ta là bệ hạ, nhưng thực tế xem ta như dã thú, vì e sợ răng nanh của ta mà cẩn thận nịnh nọt ta, đồng thời muốn thuần hóa ta, dựa dẫm vào ta để mưu cầu đủ lợi ích. “Những gia tộc quý tộc kia, ngự tiền đại thần, thậm chí người thân của ta… Ngoài miệng không ngừng nói đạo lý lớn, nhưng trong âm thầm tất cả đều tham lam vô độ, không ai thực sự tốt với ta, trừ ngươi, Cornelia.” Ánh mắt của Edward II cũng trở nên dịu dàng, đưa một bàn tay lớn muốn nắm lấy tay của nữ tư tế, nhưng lại bị cô lạnh nhạt rụt lại. “Các thần tử của ngài đều ở bên kia nhìn xem đấy, Hoàng hậu cũng ở bên cạnh ngài, bây giờ không phải lúc cầu nguyện.” Hoàng đế thở dài, “Cornelia, ngươi biết ta đang nghĩ gì, ta cũng biết ngươi đang nghĩ gì, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng của ngươi, đến lúc đó mong rằng ngươi cũng đừng cự tuyệt ta nữa.” “Đây sẽ là một cuộc chiến dài dằng dặc, ngài thật sự quyết định sao?” Nữ tư tế hỏi. “Ta sẽ cùng ngươi sóng vai chiến đấu, tổ tiên của ta năm đó ở bờ Hồ Phong Linh khởi binh, từ không đến có, một tay tạo nên đế quốc hùng mạnh nhất đại lục, nhưng con sư tử hùng này đã ngủ say nhiều năm, đã đến lúc đưa nó tỉnh lại.” Edward II trầm giọng nói. “Giống như ngươi đánh thức ta, để ta nhớ lại trong cơ thể mình có dòng máu chiến binh chảy xuôi, ta sẽ không cùng ngôi mộ hào nhoáng rỗng tuếch này mục ruỗng, ta muốn chiến đấu! Rượu ngon ngọt ngào cũng không thể so sánh với máu tươi của địch nhân.” Edward II đầy hưng phấn nói, trong mắt tràn đầy khát khao. Còn Cornelia thì không nói gì nữa. Lúc này hội trường còn đang đắm chìm trong niềm vui mừng, khắp nơi đều đang ăn mừng nữ lãnh chúa lại giành chiến thắng một cách thần kỳ, nên đoạn đối thoại ngắn ngủi vừa rồi của hai người không bị người thứ ba nghe thấy. Còn Hoàng hậu Heloise vì lúc trước cảm thấy quá nhàm chán, lại uống quá nhiều rượu nho nên đã ngủ thiếp đi, gương mặt nàng trong giấc mộng vẫn đẹp đến nghẹt thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận