Làm Công Tiên Tri

Chương 311: Các ngươi có phải hay không có cái gì giấu diếm ta

Chương 311: Các ngươi có phải hay không có cái gì giấu diếm ta Lý Du cũng không giải thích gì thêm, hắn lúc mới vào làm ở Đệ Tam Kỷ cũng tương tự không quá quen thuộc các điều lệ chế độ ở đây. Chuyện này chỉ có thể từ từ thích ứng, ngược lại trải qua một thời gian, tự nhiên là có thể hiểu được văn hóa công ty.
Trương Diên Lâm trước giới thiệu cho Lý Du một chút tiến độ trang trí hiện tại, tiếp đó lại hỏi Lý Du, “Ngươi ăn tối chưa?” Lý Du định nói ăn rồi, nhưng nhớ đến Trương Diên Lâm ở đây cặm cụi làm việc đến giờ hẳn là chưa kịp ăn gì, Lý Du thậm chí còn thấy nửa gói Oreo trên bệ cửa sổ gần chỗ nàng, không biết có phải là bữa trưa của Trương Diên Lâm không, thế là đổi lời nói, “Còn chưa ăn, ta mời ngươi nhé.” “Được, ăn gì?” “Lẩu nhé, ta biết gần đây có một quán lẩu, nguyên liệu rất tươi.” “Ừm ừm, vậy chúng ta đi ăn lẩu, với lại nói thêm cho ta về công việc sắp tới, ta có thể học trước.” “Được.” Hai người sau đó đi về phía quán lẩu mà lần trước Lý Du đã ăn một mình.
Có thể thấy tâm trạng Trương Diên Lâm hôm nay rõ ràng không tệ, chủ yếu là Lý Du luôn áp dụng chế độ thả rông đối với nàng, từ khi vào làm đến giờ nàng hầu như chưa gặp mặt người thủ trưởng Lý Du này. Hơn nữa, người sau cũng không yêu cầu nàng viết tuần báo, báo cáo công tác, sau khi xác nhận bản thiết kế thì giao hết mọi việc trang trí lại cho nàng, rồi tiếp tục mất tích. Nếu không phải vì đã từng là đồng nghiệp với Lý Du một thời gian, cũng hiểu rõ cách hành xử của hắn, Trương Diên Lâm đoán chừng giờ cũng bắt đầu nghi ngờ có phải mình gặp phải loại hình lừa đảo việc làm mới nào rồi không.
Nàng chủ động trò chuyện với Lý Du về công việc, ngoài mong muốn nhanh chóng hòa nhập với công ty thì chủ yếu là tò mò không biết thời gian này Lý Du đang làm gì, cứ thần thần bí bí.
Kết quả vừa ngồi xuống, gọi món xong không lâu, còn chưa kịp nói chuyện công việc, Trương Diên Lâm đã chọc chọc Lý Du, “Này, có một nữ sinh cứ nhìn chằm chằm chúng ta từ phía sau, ngươi biết em ấy không?” Lý Du quay đầu lại, thấy An Nghi Tâm đang đứng bên ngoài cửa sổ kính, nhìn chăm chăm vào cái nồi đồng vừa được mang lên.
“Biết, nhưng không thân lắm, chỉ nói qua vài câu thôi, là trẻ con nhà hàng xóm trên lầu.” “Nếu là người quen thì cho em ấy cùng ăn luôn đi, ta thấy em ấy cũng đói bụng rồi.” “Không cần, mẹ em ấy sẽ gọi đồ ăn ngoài cho em ấy.” Lý Du nói.
“Đừng nhỏ mọn vậy chứ, trẻ con cứ ăn đồ ăn ngoài không tốt đâu, vừa hay chúng ta gọi nhiều đồ ăn.” Trương Diên Lâm vừa nói vừa vẫy tay với An Nghi Tâm.
Thấy vậy, cô bé lập tức quay đầu lại, đeo cặp sách bước vào quán lẩu.
“Chị chào em, chú chào em.” An Nghi Tâm đi tới, cởi tai nghe rồi chào hai người.
“Em bé ngoan ngoãn có lễ phép,” Trương Diên Lâm cười nói, “Sao thế, đói bụng rồi à?” “Vâng.” An Nghi Tâm gật đầu nhẹ, nhưng sau đó lại ngập ngừng hỏi, “Chị và chú đang hẹn hò sao...?” “Không phải hẹn hò, chỉ là liên hoan sau công việc thôi.” Mặt Trương Diên Lâm đỏ lên, vội vàng giải thích, “Chúng ta là bạn bè và đồng nghiệp.” An Nghi Tâm ồ một tiếng, sau đó bị Trương Diên Lâm kéo xuống ngồi bên cạnh, tiếp đó Trương Diên Lâm gọi phục vụ, kêu thêm một bộ bát đũa. Nàng không còn bận tâm trò chuyện công việc với Lý Du nữa mà hỏi An Nghi Tâm, “Em bình thường tối đến chỉ ăn đồ ăn ngoài thôi à?” An Nghi Tâm gật đầu nhẹ, “Mẹ muốn chơi mạt chược, không rảnh nấu cơm.” “Vậy ba em đâu?” Trương Diên Lâm hiếu kỳ.
“Ly hôn với mẹ rồi.” An Nghi Tâm cúi đầu, sau đó lấy trong cặp ra một thanh sô-cô-la Dove, “Chị các chị mời em ăn lẩu, em mời chị các chị ăn sô-cô-la.” “Ngoan quá.” Trương Diên Lâm đưa tay xoa đầu An Nghi Tâm, “Khó trách lại trưởng thành sớm như vậy.” Nhưng sau đó nghe Lý Du nói, “Coi chừng điện thoại với ví tiền của ngươi.” “Hả?” Trương Diên Lâm có chút không hiểu vì câu nói không đầu không cuối này của Lý Du.
Lý Du tiếp đó nói với An Nghi Tâm, “Ta hỏi ông chủ tạp hóa, ông ta nói ngày hôm sau em không trở về nữa, sau đó cũng không xuất hiện.” Nữ sinh cấp hai cắn môi.
Trương Diên Lâm dù không nghe rõ chuyện gì, nhưng cảm giác bầu không khí hơi khác thường, bèn hòa giải, “À, thịt dê tới rồi, mọi người ăn cơm trước đi.” Nghe vậy, Lý Du cũng không nói gì thêm.
Trương Diên Lâm đổ nửa đĩa thịt cừu xoắn ốc, gắp cho An Nghi Tâm và Lý Du mỗi người mấy miếng, để vào bát của họ, sau đó bản thân mới bắt đầu ăn. Tiếp đó lại bỏ thêm đậu hũ và măng.
Lý Du vì đã ăn ở chỗ Lục Dã rồi nên tùy ý ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, còn Trương Diên Lâm và An Nghi Tâm hai người có vẻ thực sự đói bụng, cứ liên tục gắp thức ăn trong nồi, còn gắp đồ cho nhau, hòa thuận vui vẻ.
Có người thứ ba ở đây, Trương Diên Lâm cũng không tiện nói chuyện công việc với Lý Du nữa, chỉ nói mấy chuyện về phim và hoạt hình đang hot dạo gần đây.
An Nghi Tâm cũng không tham gia vào nhiều, cho đến khi Lý Du đứng dậy, chuẩn bị đi tính tiền, cô bé mới đặt đũa xuống, lau miệng rồi nói, “Vương Gia Kỳ lại bị bắt nạt.” “Vương Gia Kỳ, ai thế?” Trương Diên Lâm nghi ngờ hỏi.
“Bạn cùng bàn của mẹ em.” “Ách…... Cậu ta có liên quan gì đến Lý Du không?” “Không liên quan gì.” Lý Du nói, tiếp đó lại nói với An Nghi Tâm, “Nếu ở trường bị ức hiếp thì bảo cậu ta tìm thầy cô giải quyết nhé.” An Nghi Tâm gật đầu, rồi im lặng.
Trương Diên Lâm không hiểu ra sao, nhìn An Nghi Tâm rồi lại nhìn Lý Du, “Hai người có phải có chuyện gì giấu diếm ta không?” “Không có.” Lý Du và An Nghi Tâm đồng thanh nói.
“Chị ơi, muộn rồi, chị nên về nhà đi.” An Nghi Tâm nhìn đèn đường ngoài trời rồi nói.
“A, lời này không phải là ta nói với em sao?” “Em không xinh đẹp như chị, lúc nãy ăn cơm, nửa số đàn ông trong quán lẩu đều đang nhìn chị đấy.” “Đừng dùng giọng điệu của ba ta mà nói chuyện với ta.” Nhưng sau đó, nàng lại nghe Lý Du nói, “Không còn sớm nữa, em nên về đi, ta sẽ giải thích với em sau.” “Được thôi, ai bảo anh là ông chủ đâu.” Trương Diên Lâm nhún vai, cũng không nói thêm, đeo ba lô lên vai rồi rời khỏi quán ăn, đi về phía trạm xe bus.
Mà An Nghi Tâm cũng không vội vàng, mãi cho đến khi Trương Diên Lâm lên xe bus, trong mắt cô bé mới lóe lên một tia hưng phấn, lần nữa mở miệng nói, “Em biết Vương Khải và Tống Hiểu Phi bây giờ ở đâu.” Nghe vậy, Lý Du cũng không có phản ứng gì.
“Em biết Vương Gia Kỳ không có quan hệ gì với chú, nhưng chú đã từng nói muốn báo thù mà.” An Nghi Tâm tiếp tục nói.
“Sô-cô-la……” “Sô-cô-la, em đã nghe lời chú, nhờ một bạn học lén lút trả lại rồi.” An Nghi Tâm nói, “Vừa nãy miếng kia là em tự mua, em có thể cho anh xem bằng chứng trả tiền qua Wechat. Còn tại sao em không tự mình đi, đương nhiên là vì lo vừa vào cửa là bị bắt chứ sao.” “Được rồi, vậy em nói địa điểm cho ta.” Thời gian này Lý Du quá bận, gần như quên luôn chuyện báo thù.
Nhưng vì An Nghi Tâm đã nhắc thì hắn cũng quyết định kết thúc chuyện ân oán này.
“Em dẫn anh đi.” An Nghi Tâm lộ ra vẻ rất tích cực.
“Không được, em về nhà đi, tự ta đến là được.” Lý Du nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận