Làm Công Tiên Tri

Chương 885: Đơn hướng nhiệm vụ

Chương 885: Nhiệm vụ một chiều
Andreyevich là một thượng úy thuộc lực lượng đặc biệt GRU, khoảng năm tháng trước, tính theo lịch Trái Đất, hắn nhận được một nhiệm vụ bí mật.
Theo mô tả nhiệm vụ, hắn cùng đồng đội sẽ phải xâm nhập một quốc gia nhỏ bé hẻo lánh, lạc hậu về khoa học kỹ thuật, bất đồng ngôn ngữ. Tại đó, họ sẽ hỗ trợ một quân phiệt đánh bại các đối thủ cạnh tranh, và cuối cùng đưa người này lên ngôi vua.
Thực ra Andreyevich không hề xa lạ với những loại nhiệm vụ này. Tình hình quốc tế hiện tại vốn như vậy, các nước nhỏ hầu như không có chủ quyền, cuối cùng cũng chỉ trở thành con rối hoặc chư hầu của các nước lớn.
Huống hồ, lần này hắn được cử đi nghe nói còn là một nơi mà người bản xứ còn chẳng biết Cocacola hay điện thoại là cái gì. Andreyevich thậm chí còn hoài nghi liệu có tồn tại một quốc gia như vậy trên Trái Đất không nữa.
Bởi vì ngay cả ở những quốc gia cực kỳ nghèo khó như Nam Sudan, Somalia, vốn đã được Liên Hợp Quốc công nhận, thì đa số người dân ở đó cũng đều đã nghe qua danh tiếng của Coca-cola.
Chẳng lẽ lại là một quốc đảo bị cô lập ở Thái Bình Dương chăng?
Ngoài ra, nhiệm vụ lần này còn có hai điểm khiến Andreyevich hết sức chú ý, đó là việc lần này có sự tham gia của nhiều quốc gia.
Ngoài Nga, thì Anh, Pháp, Trung Quốc, thậm chí cả Mỹ - quốc gia luôn bất hòa với Nga – cũng sẽ phái đội quân sự đến. Mục tiêu của nhiệm vụ lần này của họ là nhất trí, cần phối hợp với nhau và hỗ trợ lẫn nhau.
Andreyevich cảm thấy chuyện này thật khó tin, Nga vậy mà lại ủng hộ cùng một quân phiệt với Mỹ.
Hắn không thể không liên tục xác nhận với cấp trên, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, hắn vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ngoài điều đó ra, đây là một nhiệm vụ một chiều cực kỳ hiếm thấy, cái gọi là một chiều, chính là chỉ có đi mà không có về.
Andreyevich vẫn còn nhớ câu đầu tiên của cấp trên khi tìm gặp hắn, "Thượng úy, anh có phải là một người yêu nước không?"
Không cần suy nghĩ, Andreyevich liền đưa ra câu trả lời khẳng định.
Sau đó hai người mới có cuộc nói chuyện tiếp theo. Cha mẹ Andreyevich qua đời khi hắn còn rất nhỏ. Hiện tại hắn vừa tròn bốn mươi tuổi, vẫn chưa kết hôn.
Thế là sau khi về nhà chào tạm biệt chị gái, Andreyevich liền lên chiếc Lada đến đón hắn.
Trước hết, hắn được đưa đến một cơ sở huấn luyện để kiểm tra. Nhưng không phải là kiểm tra thể chất thông thường, mà là kiểm tra tinh thần.
Nhân viên kiểm tra cư xử như đang thẩm vấn tội phạm, liên tục tạo áp lực lên hắn, kiểm tra khả năng chịu đựng tâm lý và mức độ trung thành.
Andreyevich cùng những người khác đến kiểm tra đều cảm thấy như bị sỉ nhục. Thế nhưng đám nhân viên đó tuyệt đối không quan tâm đến việc có làm bọn họ tức giận hay không.
Họ hết lần này đến lần khác khiêu khích những người bị kiểm tra, cầm lấy sơ yếu lý lịch của họ, giống như Holmes tay cầm kính lúp, tìm kiếm những điểm đáng ngờ trong lý lịch, thậm chí ngay cả những bài đăng trên mạng một năm trước của họ cũng bị lôi ra.
May mắn thay, Andreyevich vốn là người cẩn trọng trong lời nói và hành động nên cuối cùng hắn đã vượt qua cuộc kiểm tra.
Cùng hắn vượt qua vòng kiểm tra còn có mười bốn người, đây chỉ là đợt đầu tiên, chỉ huy căn cứ huấn luyện nói với bọn họ rằng sẽ còn có người đến hỗ trợ sau đó.
Hơn nữa trong hành động lần này, mặc dù không nhận được sự hỗ trợ từ vệ tinh, nhưng bọn họ sẽ được trang bị một số vũ khí hiện đại, bao gồm cả hệ thống tên lửa phòng không S-500 mới nhất.
Hệ thống tên lửa phòng không này thường được dùng để đối phó các loại tên lửa đạn đạo, tên lửa hành trình siêu thanh và các vệ tinh quỹ đạo thấp, có bán kính tác chiến lên đến sáu trăm kilomet đáng kinh ngạc.
Ngoài ra, Andreyevich còn nhìn thấy tên lửa đạn đạo Iskander M, xe bọc thép, máy bay trực thăng vũ trang, súng bắn tỉa chống thiết bị, nhìn chẳng khác nào một hội chợ quân sự.
Bọn họ được yêu cầu trong vòng một tháng phải làm quen với cách sử dụng và bảo dưỡng những vũ khí này. Việc này không quá khó đối với Andreyevich, với tư cách là thành viên của đội đặc chủng, hắn đã quen thuộc với phần lớn những loại vũ khí này.
Những người được đưa vào căn cứ huấn luyện đa số có tình hình giống với Andreyevich, cho nên họ đã sớm hoàn thành phần huấn luyện này.
Khi Andreyevich và các đồng đội của mình đang đầy mong chờ, chuẩn bị đến lúc cá gặp nước, thì bọn họ bị đưa đến nước láng giềng phương đông.
Tiếp đó lại được đưa vào một công ty tên là Kỷ Đệ Tam.
Đến tối, một trong số bọn họ bị dẫn đến một căn phòng trống bên cạnh.
Còn Andreyevich và những người khác thông qua tấm kính một chiều, có thể thấy rõ những gì diễn ra trong phòng đó.
Andreyevich thấy viên thượng tướng đã chiêu mộ hắn trước đây và một thanh niên Trung Quốc mặc âu phục đen cùng nhau bước vào phòng đó.
Sau đó viên thượng tướng nói gì đó với người lính trong phòng, rồi lại lấy ra một khẩu súng ngắn đưa cho hắn, trên mặt người lính đó lộ rõ vẻ kinh hoàng và nghi hoặc.
Sau đó hắn đột nhiên ồn ào lên, vẻ mặt kích động.
Còn viên thượng tướng và thanh niên bên cạnh lại không hề nao núng, sắc mặt viên thượng tướng rất nghiêm túc, hắn lại tiếp tục nói gì đó.
Lúc này Andreyevich quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, người đó tên là Daniela, biệt danh Ong mật Nhỏ, là một tay bắn tỉa xuất sắc, và quan trọng nhất là anh ta là người duy nhất trong mười lăm người có thể đọc hiểu ngôn ngữ ký hiệu bằng môi.
"Hắn nói gì vậy?" Andreyevich hỏi.
Ong mật Nhỏ có vẻ mặt như thấy ma, "hắn... hắn nói, mau ra tay đi."
"Động thủ cái gì?"
"Tự... sát." Giọng của Ong mật Nhỏ run rẩy, "Hắn còn nói đừng để quốc gia và quân đội của anh mất mặt."
Tim Andreyevich lập tức cũng chìm xuống.
Trong phòng trở nên hỗn loạn.
Bọn họ không ngờ, bỏ ra nhiều công sức như vậy, trải qua vô vàn bài kiểm tra, khó khăn lắm mới đến được đây lại chỉ để chết, thật đúng là một trò cười đen tối nhất thế kỷ này.
Thảo nào giới thiệu nhiệm vụ lại nói đây là nhiệm vụ một chiều.
Andreyevich không sợ cái chết, nhưng hắn không muốn chết một cách mờ ám như vậy.
Cùng có ý nghĩ với hắn còn có rất nhiều người khác, ngay cả người lính trong phòng lúc này cũng rơi vào cuộc giằng xé giữa lý trí và tình cảm.
Hắn cầm súng ngắn, họng súng cứ chĩa qua lại giữa trán mình và người mặc âu phục kia.
Nhưng hiển nhiên hắn cũng hiểu rõ, dù có giết được hai người này, hắn cũng không thể nào trốn thoát ở nơi đất khách quê người được. Hơn nữa, hắn còn gia đình, còn con nhỏ.
Thế là cuối cùng hắn vẫn chĩa họng súng vào thái dương mình.
Viên thượng tướng gật đầu nói: "Ta đã không nhìn lầm người, anh sẽ không hối hận về sự lựa chọn của mình."
Người lính bóp cò, sau đó Andreyevich thấy người trẻ tuổi mặc âu phục đi đến trước xác chết trên mặt đất, lấy ra một chiếc chuông nhỏ, lắc lư, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Làm xong tất cả, hắn bắt tay với viên thượng tướng rồi rời khỏi phòng, hai người vẻ mặt từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, cứ như đang chọn mua một con gà mới bị thịt ở tiệm vậy.
Sau đó, viên thượng tướng không rời đi khỏi phòng, ông ta quay đầu, mặt hướng về phía tấm kính, thản nhiên nói: "Ta biết các ngươi đang nhìn, nếu ai hèn nhát muốn rời đi thì bây giờ vẫn còn kịp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận