Làm Công Tiên Tri

Chương 763: Lanita động tác nhỏ

Lanita rời khỏi phòng của Solomon với vẻ mặt cau có. Nàng hiểu rất rõ vị thống soái Dực tộc này, người có thủ đoạn chính trị rất linh hoạt, nhưng một khi liên quan đến quân sự thì lại không hề thỏa hiệp hay nhượng bộ. Trước đó, Sharjah uy hiếp kích động hắn, muốn hắn dùng binh với Tây Cảnh, đã bị hắn không chút do dự cự tuyệt. Bây giờ, cô gái Dực tộc muốn hắn hoãn binh vài ngày, Solomon cũng sẽ không chấp thuận.
Nhưng Lanita không định từ bỏ lúc này, chuyện này liên quan đến tính mạng của nàng, nàng không muốn mạo hiểm. Hơn nữa, tận mắt chứng kiến Bạch Nữ Vương lấy một địch hai, đánh bại Phong Bạo Quân Chủ và Hồng Tử Thần, điều này càng làm cho Lanita nhận thức sâu sắc hơn về thủ đoạn của Lý Du. Hiện tại, nàng càng tin rằng lời tiên tri của giáo phái Song Hưu về lời nguyền trên người mình, và điều nguy hiểm hơn là các vu sư cũng bất lực trước loại nguyền rủa vô hình này.
Khi Lanita trở về phòng, nàng đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, theo đó hơi thở cũng trở nên khó khăn. Cô gái Dực tộc phải chống tay vào bàn mới không bị ngã, Vu sư Hannah thấy vậy vội bước nhanh đến đỡ nàng.
"Lanita đại nhân, ngài không sao chứ?"
"Không sao." Cô gái Dực tộc chậm rãi thở, cảm giác hơi thở nghẹn trước ngực vừa qua đi.
Hannah lo lắng nói, "Vì sao ngài không nói cho Solomon đại nhân chân tướng, nói với hắn rằng ngài bị tiên tri tà ác kia nguyền rủa, muốn hắn lập tức dừng xuất binh?"
Lanita lắc đầu, "Ta không có cách nào chứng minh mối liên hệ giữa hai việc này, hơn nữa từ khi ta đến Bratis, Solomon tuy tỏ ra rất phối hợp, nhưng thực ra hắn không thích ta cứ theo sát bên cạnh hắn. Việc ta đi đứng đều bị Vu Sư hội giám thị, cho nên một khi ta thẳng thắn với hắn về việc mình trúng nguyền rủa, hắn nhất định sẽ giữ ta ở đây tĩnh dưỡng, không cho ta tham gia vào chiến tranh sắp tới."
"Ngài quả thực rất cần tĩnh dưỡng." Hannah nói.
"Vẫn chưa phải lúc." Lanita hít sâu một hơi, "Ta phải nghĩ cách để Solomon ở lại với ta thêm bảy ngày."
Cô gái Dực tộc lẩm bẩm, "Solomon không chịu nghe lời ta, nhưng có lẽ ta có thể tìm cách từ người dưới quyền của hắn. Vu sư Hannah, ta cần cô giúp ta một việc, giúp ta tìm các tộc trưởng bộ lạc, ta muốn nói chuyện với họ, đích thân... À đúng rồi, cả người lùn và các lãnh chúa quý tộc nữa, nếu cô tìm được thì cũng cho họ đến luôn nhé."
"Nhưng thân thể của ngài... "
"Ta vẫn chịu được." Lanita vừa nói xong, bắp chân liền co rút, vẻ mặt đau khổ, đầu và tứ chi không tự chủ ngả ra sau.
Hannah bên cạnh ngây người nhìn cảnh tượng quỷ dị này. Cho đến khi giọng nói của cô gái Dực tộc lại vang lên, "Ngươi nhìn đủ chưa?" Giọng nàng lạnh băng và nặng nề. Hannah lúc này mới hoàn hồn, vội vàng cúi người rời khỏi phòng của cô gái Dực tộc.
Lúc này Hannah lòng như tơ vò, chuyện Lanita giao phó mà Solomon biết được thì nhất định sẽ khiến hắn nổi trận lôi đình. Hannah đi theo Solomon đến đại lục Bratis, một đường chứng kiến hắn đánh thắng hết trận này đến trận khác, hạ hết tòa thành này đến tòa thành khác. Trong lòng nàng tràn đầy bội phục đối với vị thống soái Dực tộc này, nhưng phía sau Lanita là Vu Sư hội quản lý tất cả các Vu sư. Đắc tội Solomon nhiều nhất là bị đưa trở về đại lục Hadland, nhưng đắc tội Vu Sư hội thì có thể mất đi thân phận Vu sư, thậm chí đối mặt với nguy cơ tử vong. Vì vậy đây không phải là một lựa chọn khó khăn.
Hannah nhanh chóng tìm đến vài sĩ quan khá quen, nàng không vội lộ rõ ý định, chỉ nói Lanita đại nhân muốn gặp bọn họ. Cũng như mọi người Dực tộc khác, các sĩ quan này rất kính trọng Vu Sư hội, nghe vậy không nghĩ nhiều, liền theo Hannah đến. Theo lễ nghi của người Dực, sau khi gặp mặt, họ sẽ chà xát vào cổ Lanita trước khi cúi chào, rồi lui qua một bên. Tiếp đó, Lanita nhìn Hannah, Hannah hiểu ý, lặng lẽ lui ra khỏi phòng và đóng cửa lại trước khi đi.
Trong buổi chiều ngắn ngủi, Lanita đã gặp khoảng bốn mươi, năm mươi người, đa số là người Dực tộc, cũng có cả người lùn, bán thú và con người.
Đến đêm, cô gái Dực tộc đã mệt mỏi đến cực độ. Khi Hannah dẫn người đến gõ cửa, bên trong không có bất kỳ động tĩnh nào. Hannah giật mình, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đẩy cửa vào, thấy Lanita nằm sấp trên đất, hai mắt nhắm nghiền, thân thể co giật.
Hannah rút dao nhỏ mang theo, lập tức bắt đầu lấy máu cho cô gái Dực tộc. Sau khi lấy được nửa bát máu, nàng lấy thảo dược, lấy mấy loại, nhai trong miệng rồi nhổ ra, đắp lên vết thương. Đồng thời nàng lẩm bẩm, thi triển vu thuật. Sau một hồi khoa tay múa chân, nàng còn ghé lại gần Lanita, thổi hơi vào lỗ mũi của cô.
Một lát sau, những cơn co giật của cô gái Dực tộc cuối cùng cũng dừng lại, Lanita mở mắt ra lần nữa, mơ hồ hỏi, "Ta... Ta đang ở đâu?"
"Ngài đang ở trong phòng, Lanita đại nhân."
Cô gái Dực tộc lắc đầu, hồi lâu mới tỉnh táo lại, "Ta... ta đã đi tới đâu rồi, tiếp theo còn ai nữa? Đúng rồi, cái tên phụ trách nuôi rồng kia, gọi là gì ấy nhỉ, David hay Ino?"
"Ta đã cho Ino đại nhân về rồi, ngài nhất định phải dừng tiếp khách, ngài hôm nay đã gặp rất nhiều người rồi, bây giờ cần nhất là tĩnh dưỡng." Hannah ôm lấy Lanita, cẩn thận đưa nàng lên giường.
Cô gái Dực tộc lại lắc đầu, "Không, ta phải nhanh hơn Solomon, gặp hết mọi người, nếu không... "
"Xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, cứ tiếp tục như vậy, có lẽ ngài sẽ không gặp được mặt trời ngày mai đâu."
"Cũng như nhau cả thôi, đằng nào cũng chết." Lanita vừa nói vừa ngáp một cái, chỉ cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, "Ta... ta phải ngăn chặn đại quân, trong bảy... trong vòng bảy ngày... "
Nàng nói được nửa câu liền ngậm miệng lại. Hannah đưa tay thăm dò dưới mũi nàng, may mà cô gái Dực tộc vẫn còn hơi thở, xem ra chỉ là đã ngủ mê man.
Hannah khẽ thở phào, đi đi lại lại vài vòng trong phòng, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy đến phòng ngủ của Solomon. Bây giờ có thể cứu Lanita đại khái cũng chỉ có Solomon. Mà vị thống soái Dực tộc lúc này vẫn chưa ngủ, trời đã khuya như vậy mà phòng của hắn vẫn sáng đèn. Lính canh thấy Vu sư Hannah liền lập tức vào báo.
Giọng của Solomon trực tiếp truyền ra từ trong, "Vào đi."
Hannah bước vào trong phòng, không khỏi kinh ngạc, bởi vì nàng thấy có không ít gương mặt quen thuộc, đều là những sĩ quan nàng vừa mới dẫn đến bái phỏng Lanita không lâu. Solomon lúc này dường như đang quan sát vẻ mặt của Hannah, một lát sau mở miệng, "Sao vậy, ngươi thấy lạ lắm sao?"
"A, ta không hiểu ý ngài đang nói gì." Hannah có chút hoảng hốt.
"Đây là đại quân của ta, ngươi và Lanita chẳng lẽ thật sự cho rằng những động tác nhỏ đó dưới mắt ta mà có thể qua mặt được sao?" Solomon thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận