Làm Công Tiên Tri

Chương 139: Đều ra kỳ chiêu

Chương 139: Đều ra kỳ chiêu Cậu bé đứng trước chậu đồng theo yêu cầu của nữ tư tế, rất nhanh đã bị hun đến ho sặc sụa. Cậu theo bản năng muốn lùi lại, nhưng vừa mới bước nửa bước, đầu đã bị mẹ ấn chặt xuống.
Người phụ nữ nông dân sợ con mình không thể hoàn thành tịnh hóa, nên lại đẩy con về phía trước chậu đồng. Cậu bé giãy giụa hai lần nhưng không thoát được, ngược lại còn hít vào nhiều khói hơn, ho cũng càng thêm dữ dội. Mẹ cậu thấy vậy không khỏi xót xa, nhưng vì chữa bệnh nên vẫn phải kiên quyết.
Trong chậu đồng, do bỏ quá nhiều thứ linh tinh nên vốn dĩ mùi đã không dễ ngửi, khi đốt lên lại càng thêm sặc. Cậu bé vừa ho lớn, mắt đã ứa nước. “Ráng nhịn một chút, qua đợt này sẽ không khó chịu nữa.” Giọng nữ tư tế như có ma lực, nhanh chóng khiến cậu bé không còn phản kháng nữa. Hơn nữa, vị tỷ tỷ xinh đẹp kia quả nhiên không lừa cậu.
Một lát sau, cậu bé kỳ lạ phát hiện những làn khói kia dường như không còn khó ngửi như trước nữa. Không những không khó ngửi mà thậm chí còn có chút dễ chịu. Lần này không cần mẹ ép, cậu tự động đưa mũi tới hít hai hơi thật sâu, toàn thân nhất thời có cảm giác nhẹ nhõm. Cảm giác như đang lơ lửng trên mây, cậu còn muốn ngửi thêm nhưng nữ tư tế đã dùng tấm ván gỗ che chậu đồng lại, rồi dập lửa dưới chậu và nói: "Tốt rồi, cùng ta cầu nguyện nhé, xong nghi lễ là hoàn thành."
Cậu bé nghe vậy thì mơ màng làm xong cầu nguyện theo Adele. Mẹ cậu lo lắng hỏi: “Sao rồi, ô uế đã được loại bỏ chưa?”
Nữ tư tế mỉm cười: "Cô có thể để con mình thử xem."
Người nông dân chần chừ một lát, rồi bảo con trai: “Con chạy thử đi, nhớ là đừng chạy nhanh quá.”
Cậu bé nghe vậy thì dang hai chân chạy, ban đầu còn nghe lời mẹ chỉ chạy chậm, nhưng dần dần tốc độ nhanh hơn, cảm nhận được gió thổi vào mặt. Ngực cậu cũng không ngừng phập phồng, trước đây vào lúc này, chỉ một chút nữa là cậu sẽ bắt đầu khó thở, như thể bị ai đó giữ chặt cổ họng, nhưng lần này, cảm giác ngột ngạt đó không còn dữ dội như trước. Dù đã chạy nhanh hơn bình thường, nhưng cậu vẫn miễn cưỡng thở được, đối với cậu mà nói đây như là một giấc mơ, cậu vừa chạy vừa vui vẻ kêu lên: “Con thở được rồi, con thở được rồi!!!”
Thấy cảnh tượng thần kỳ này, đám đông lại một lần nữa sôi trào. Lần này rất nhiều người thực sự xem Adele như sứ giả của nữ thần Pythia ở nhân gian. Ngay cả Lý Du lúc này cũng có chút bất ngờ. Vì bất kể là cú mèo máu hay vảy rắn hoặc các hương liệu khác rõ ràng cũng không có công hiệu thần kỳ này, có thể hóa giải cơn hen suyễn, nên tác dụng chỉ có thể là thứ đen sì mà nữ tư tế thêm vào cuối cùng. Nhưng món đó chắc chắn không phải là loại thuốc kích thích da gà gì đó.
Trong khi những người khác đang chăm chú vào cậu bé bỗng dưng có thể chạy, Lý Du lại dồn mắt vào những người đã lại gần chậu đồng trước đó, giống như cậu bé kia, họ cũng hít phải làn khói kỳ quái đó. Đặc biệt là nữ tư tế gần cậu bé nhất, Lý Du phát hiện ánh mắt của cô giờ có chút phiêu hốt, toàn thân như người còn đang mơ ngủ. Vừa lúc này, Adele cũng nhìn về phía Lý Du.
Trong mắt cô lóe lên vẻ áy náy, há miệng như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nhanh chóng tỉnh táo lại, dùng nước rửa mặt, hơi lấy lại tinh thần rồi nói với Lý Du: "Tiên tri Merlin, tôi đã chữa khỏi bệnh của mình rồi, tiếp theo là đến lượt ngài."
Lý Du đã đoán được vài thứ, lần này anh bị chính mình gà mờ về y thuật làm cho thua thiệt rồi. Vì đau như gió và hen suyễn đều là bệnh mà y học hiện đại không chữa dứt điểm được, hơn nữa những loại thuốc làm dịu cơn hen đều có những tên rất chuyên môn, Lý Du nghĩ rằng dù là nữ tư tế hay giáo hội Ngân Nguyệt phía sau cô ấy hẳn là đều bó tay với căn bệnh này mới phải. Nhưng anh đã không để ý đến một chuyện. Đó chính là các giáo hội thổ dân này, đặc biệt là những giáo hội có tiếp nhận thần dụ và cung cấp dịch vụ tiên đoán, ít nhiều gì trong tay cũng có một vài loại dược gây ảo giác để giao tiếp với thần linh. Dù loại thuốc này có nhiều tác dụng phụ, dễ gây nghiện nhưng lại thực sự là thuốc giảm đau tự nhiên, và có thể ở một mức độ nào đó làm dịu co rút do hen suyễn gây ra. Ít nhất, xét về hiệu quả mà nói thì nó vẫn rất đáng sợ. Mặt khác, Adele còn đưa ra chuyện Sin-eater, tiện thể giáo dục thêm các tín đồ, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích. Bất quá, câu chuyện này liên quan đến một vài điều tra bối cảnh, hiển nhiên không phải là một mình nữ tư tế có thể bịa ra.
Đến nước này, Lý Du cũng không quá xoắn xuýt, hiện tại mới chỉ đến vòng thứ hai, phía sau còn những vòng khác, hơn nữa Lý Du cũng không phải là không có chút phòng bị nào đối với giáo hội Ngân Nguyệt. Anh nhanh chóng dồn sự chú ý vào bệnh nhân thứ hai của mình.
Đó là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, nhìn vào cách ăn mặc có thể thấy gia cảnh không tệ. Quả nhiên, sau đó Lý Du nghe ông ta tự giới thiệu mình là một thương nhân nhỏ, thường ở Tây Cảnh đầu cơ trục lợi mua bán da lông, nhờ kiếm được tiền mà cưới được vợ đẹp. Nói đến đây, người buôn da lông có chút muốn nói rồi lại thôi, nhưng vì đã được chọn và có cơ hội chữa trị chứng bệnh sâu kín, ông ta vẫn kiên trì nói ra. “Khoảng một năm trước, chỗ kia của ta không biết bị sao nữa…bỗng dưng lại…bỗng dưng liền không cứng được, mặc cho vợ ta có làm gì, nó đều không phản ứng gì, ta tự mình cũng đã thử qua nhiều lần, nhưng cũng vậy thôi.”
Lời nói của người buôn da lông khiến xung quanh một trận cười ồ lên, nhìn kẻ có tiền gặp xui xẻo bất kể ở thời đại nào vẫn luôn là một thú vui lớn của dân nghèo. Lý Du nghe vậy hơi giật mình, anh không ngờ nữ tư tế lại táo bạo đến vậy, tại vòng thứ hai lại ném cho anh một câu hỏi như thế này. Sau đó, anh nhìn sang Adele, thấy mặt cô lúc này cũng có chút ửng hồng. Có lòng muốn chặn đôi tai tam giác của mình lại, nhưng vì đang trong cuộc thi đấu nên không thể hành động, chỉ có thể tay chân luống cuống đứng đó. Lý Du lập tức hiểu ra chuyện này chắc là lại ý đồ của giáo hội Ngân Nguyệt, có lẽ vì kiêng dè khả năng chữa bệnh hiểm nghèo của anh, nên đã dứt khoát đi đường tắt, cố tình chọn những bệnh có vẻ không đáng kể nhưng lại rất khó giải quyết cho anh.
Nhưng lần này giáo hội Ngân Nguyệt lại là quá thông minh nên tự hại mình, Lý Du hoàn toàn có phương pháp chữa trị bệnh yếu sinh lý. Bởi vì chi tiêu của giáo quyền Song Hưu trong thời gian gần đây quá lớn, hiện tại lại còn muốn chế tạo nỏ lớn, tài chính của Lý Du sắp có chút không chịu nổi, mà anh lại tạm thời không có ý định gia tăng sản lượng hạt tiêu bán ra, nên đành phải bắt đầu tìm kiếm thêm đường kiếm tiền khác ngoài bán hạt tiêu. Cách tốt nhất là vừa có thể bán với giá cao, vừa không giống đá quý nhân tạo mà khiến quá nhiều người nhòm ngó, mà tốt nhất còn có thể thu hút được giới quý tộc. Lý Du rất nhanh đã nghĩ đến một thứ: Vĩ ca!
Bạn cần đăng nhập để bình luận