Làm Công Tiên Tri

Chương 507: Đế quốc cần một chút huyết tính

Edward II cũng đang chú ý đến trận luận võ này, lúc Irea lên sàn hắn còn bưng chén rượu từ chỗ ngồi đứng lên, hưng phấn vung vẩy nắm đấm, quát: “Tiến lên đi, cho thằng nhóc kia biết mặt! Ngươi cũng là người từng đi săn một con cự long đó!”
Hoàng hậu Heloise nghe vậy liền nhíu mày.
Nàng không ngờ rằng động tác nhỏ của mình cũng bị Edward II bắt gặp, Hoàng đế liếc nàng một cái, “Sao vậy, ngươi có ý kiến khác sao?”
“Không có.”
“Vậy sao mặt ngươi lại nhăn nhó thế?”
“Ta không có nhằm vào Irea, chỉ là cảm thấy luận võ kiểu này quá tàn nhẫn, chỉ hôm qua cộng thêm sáng nay đã chết ba mươi người rồi, trong đó có bảy quý tộc, còn bị thương thì nhiều hơn.”
“Không có người chết thì tính gì luận võ?” Edward II xem thường nói.
“Đây là trò chơi của những người dũng cảm, mỗi người dự thi đều đặt cược vinh dự và tính mạng của mình, mấy tên suốt ngày chỉ biết bàn luận nghệ thuật văn học thì không thể nào hiểu được.”
“Đại hội luận võ đã bị tiên tổ của ngài hạ lệnh cấm chỉ hơn 400 năm trước rồi.” Hoàng hậu tinh linh nhắc nhở.
“Mà ta đã khôi phục cái truyền thống cổ xưa này.” Edward II kiêu ngạo nói, “Đế quốc hòa bình quá lâu, bây giờ mọi người đã mất đi cái huyết tính và nhuệ khí thuở khai quốc rồi.
“Nhìn gia tộc Wettin mà xem, bọn chúng thậm chí làm phản cũng không đến nơi đến chốn, Hilda làm như trò cười vậy, chính biến cung đình? Không hiểu hắn nghĩ gì nữa.
“Nếu hắn chọn đánh thẳng từ Bàng Giải Giác đến đây thì ta còn nể hắn một chút. Biết đâu sau khi đánh bại hắn còn có thể tha cho đám con cháu một mạng. Trời ạ, bây giờ chúng ta quá mẹ nó cần một chút máu liều và gan dạ! Đó cũng là lý do ta mở lại đại hội luận võ này.
“Có chút thương vong mà đã không chấp nhận được thì sau này ra chiến trường thì thế nào.”
Heloise hỏi, “Hòa bình không tốt sao? Mọi người cũng đã quen với cuộc sống hòa bình này rồi.”
“Hòa bình sẽ không kéo dài mãi được.” Edward II xua tay.
Trong mắt hoàng hậu tinh linh lóe lên một tia thần sắc khác thường, nhưng nhanh chóng biến mất.
Hơn nữa lúc này sự chú ý của Edward II đã không còn ở trên người nàng nữa.
Bởi vì bên dưới khán đài Jose đã phát động tấn công.
Còn Irea cuối cùng lại chọn chiến bộ đối đầu, điều này làm không ít người kinh ngạc.
Edward II cũng đang suy nghĩ về ý đồ ẩn sau hành động của thiếu nữ này, đúng lúc đó bên tai hắn truyền đến một tiếng “phịch” vang lên.
Ngay sau đó Jose cùng con ngựa đang phi nước đại bỗng nhiên nhào xuống đất, rồi kỵ sĩ cũng bị hất khỏi lưng ngựa, sau còn xui xẻo bị chính chiến mã của mình đè lên.
Phản ứng đầu tiên của Edward II cũng như phần lớn những người đang xem đều ngây người, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hắn còn tưởng là tiếng nổ cùng ánh lửa bất ngờ khiến con chiến mã kia hoảng sợ, nhưng sau khi ngựa ngã xuống dù nó cố giãy dụa vẫn không đứng lên được. Ngược lại, động tác càng lúc càng nhỏ, mà dưới thân còn xuất hiện một vũng máu.
Đây là...bị thương? Từ lúc nào?
Irea là người dự thi được Edward II coi trọng nhất, từ lúc nàng lên sàn Hoàng đế bệ hạ đã mở to mắt quan sát, chắc chắn không bỏ lỡ gì, vậy mà hắn vẫn không hiểu tại sao con ngựa kia lại ngã.
Sau đó có dược sư đến xem xét vết thương của Jose, tiện thể cũng kiểm tra ngựa chiến, cuối cùng phát hiện một lỗ máu to bằng ngón tay ở ngực ngựa, mà không hề tìm thấy dấu vết mũi tên.
Hôm nay cô thỏ nhỏ có vận may thật sự.
Thật ra những loài vật như ngựa thường rất khó chết chỉ bằng một phát bắn, nơi hiểm yếu trí mạng của chúng có hai chỗ. Một là đầu, hai là tim.
Nhưng bắn trúng đầu rất khó, vì đầu ngựa không lớn, mà tiết diện lại hẹp, đạn có đường kính nhỏ không đủ uy lực, rất khó bắn xuyên qua xương đầu.
So với đó thì bắn vào tim đáng tin hơn một chút, nhưng khi mục tiêu di chuyển thì cũng không dễ ngắm bắn.
Cô thỏ nhỏ thật ra ban đầu định bắn vào chân ngựa, nhưng do ăn trưa có chút đầy bụng, trước khi nổ súng không kìm được mà nấc một cái, tay khẽ rung nên chẳng trúng vào chân ngựa, mà bắn chết thẳng con ngựa chiến của Jose luôn.
Hoàng đế bệ hạ dù không hiểu thiếu nữ thắng như thế nào, nhưng điều này cũng không ngăn hắn lấy lại tinh thần mà lớn tiếng khen hay.
Có Edward II dẫn đầu, những khán giả xung quanh lúc này cũng như người từ trong mộng tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ mà cũng hô hào theo.
Còn khen chỗ nào hay thì chẳng ai nói được, vì thật sự là quá nhanh.
Sau khi trọng tài tuyên bố kết quả, Irea treo súng ngắn trở lại dây lưng, quay về trước khán đài, hướng Hoàng đế và Hoàng hậu lần lượt hành lễ.
Edward II có vẻ rất vui, mở lời, “Tiếc quá, đối thủ vòng một của ngươi quá yếu, khiến ngươi không thể hiện được hết thực lực, nhưng vẫn phải chúc mừng ngươi chiến thắng.”
Cô thỏ nhỏ thừa thắng xông lên nói, “Vậy ngài có thể sắp xếp cho ta đối thủ lợi hại một chút không, ví dụ như tên Đại Địa Chi Hùng gì đó ấy, ta bây giờ có thể lập tức đánh thêm trận nữa.”
“Ha ha ha ha, không sai, chính là cái tinh thần này, nhưng đối thủ đều được bốc thăm, ngay cả ta cũng không can thiệp được, nếu không mở tiền lệ thì chẳng còn công bằng gì.”
Edward II nói, “Nhưng ngươi cứ yên tâm, các ngươi thắng càng nhiều thì cơ hội gặp nhau sẽ càng cao, cố gắng lên, chỉ cần ngươi đoạt được quán quân, ngoài phần thưởng sẵn có, ta sẽ cho ngươi thêm một món quà lớn.”
Irea nghe đến quà lớn thì tai liền dựng lên, “Là quà gì thế? Tiền sao, hay là đất đai?”
“Mấy cái đó đương nhiên cũng có, còn món quà lớn kia thì tạm thời giữ bí mật vậy.” Edward II nháy mắt với thiếu nữ.
Cô thỏ nhỏ bị khơi dậy tính hiếu kỳ, nhưng thấy Hoàng đế cố ý giấu giếm nên cũng không hỏi thêm được, đành gãi đầu cáo từ trước.
Mà nàng vừa xuống võ đài đã bị người vây quanh.
Ngoài Ferdinand ra thì Hôi Tông và Orwell cũng đều đến xem thiếu nữ luận võ.
Mọi người lúc đầu còn lo lắng cho nữ lãnh chúa, ai ngờ Irea lại thắng nhẹ nhàng, dứt khoát đến vậy.
Thiếu nữ khiêm tốn nói, “Đều là nhờ Thứ Bảy phù hộ, ừm, còn có tiên tri Merlin và người theo hầu Watt, không có bọn họ ta không đánh bại được tên Jose đó.”
“Thứ Bảy quả nhiên cường đại!” Wilder lần nữa từ đáy lòng cảm khái, “Có thể cứu người cũng có thể gây thương tích.”
“Đúng vậy, trở thành tín đồ của ngài có nhiều lợi ích lắm.” Irea hiểu rõ điều đó hơn ai hết, nàng kích động còn nói, “Nếu ta mà thắng quán quân, sẽ cầu xin Merlin…Ách, cầu xin để Thẩm Phán Chi Thủ mãi mãi ở bên mình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận