Làm Công Tiên Tri

Chương 213: Ai đang cùng ngươi trò chuyện hài kịch!!!

"Ách, tên lãnh chúa kia đúng là quá khốn nạn." Irea có vẻ cũng bị cuốn vào câu chuyện, bực tức nói. "Còn gì nữa?"
"Tình cảm giữa Tess và Walt khiến người cảm động, nhất là việc Walt cuối cùng chọn cùng Tess thiêu đốt chứ không bỏ chạy. Tất nhiên, cũng có thể là do Walt giết tên lãnh chúa khốn kia gây ra động tĩnh quá lớn, bị lính canh chặn lại, không còn đường thoát thân."
"Còn gì nữa?"
"Còn nữa... còn có dân làng cũng quá đáng, lại giúp lãnh chúa lừa gạt Walt."
"Còn gì nữa?" Timothy kiên nhẫn sắp cạn.
Cô thỏ gãi đầu, "còn có bạn của Walt cũng rất thảm, bị hắn lỡ tay giết."
Ông chủ gánh hát vỗ đùi, "Đúng vậy!"
Tiếng động khiến thiếu nữ giật mình, cứ tưởng Timothy phát bệnh gì nghiêm trọng. Ông ta nhìn chăm chăm vào mắt nữ lãnh chúa, "Câu chuyện này cho chúng ta thấy, những gì cô điều tra ra ngay từ đầu chưa chắc đã là sự thật."
"A ha? Đây không phải câu chuyện tình yêu sao, ta còn tưởng hài kịch này ngươi bịa ra để nhấn mạnh tình cảm của Tess và Walt chứ...." Thiếu nữ nói.
"Không sai, nhưng điều đó không có nghĩa câu chuyện này không khuyên bảo chúng ta suy nghĩ kỹ trước khi hành động. Đừng vì một phút xúc động mà làm chuyện khiến người thân đau xót, kẻ thù vui mừng." Timothy nghiến từng chữ.
"Ngô... ta không nghĩ người bình thường khi xem lại suy nghĩ nhiều như vậy, dù ta thừa nhận hài kịch có nhiều cách diễn đạt, còn ngài thì không nghi ngờ gì là bậc thầy về lĩnh vực này...."
Ông chủ gánh hát lại muốn đập đùi, suýt thì thốt ra, "Ai mẹ nó đang bàn về hài kịch với ngươi!"
Nhưng ông ta biết tình cảnh của mình bây giờ không an toàn, nếu không ông ta đã không cần ở đây nói vòng vo với nữ lãnh chúa, chỉ đành tiếp tục, "Cô chẳng lẽ không thấy cái c·h·ết của William có chút oan uổng sao? Nếu lúc Walt báo thù, có thể cho bạn tốt một cơ hội giải thích, có lẽ bi kịch đã không xảy ra."
"A. Ngài nói có lý."
Timothy chưa kịp thở phào thì thiếu nữ đã đổi giọng, "nhưng ta thấy việc Walt mai phục ra tay cũng là tình thế bắt buộc. Trong vở diễn của ngài nếu ta nhớ không lầm thì William cũng là quý tộc, lúc ra ngoài bên người nhất định có cả lính canh.
Nếu Walt không ra tay dứt khoát, mà chọn cho William thời gian giải thích, lỡ William đúng là hung thủ thì lúc này hắn có thể dẫn người xông lên chém Walt."
Ông chủ gánh hát cảm giác mình sắp điên rồi, "Vậy nếu, nếu William không phải quý tộc thì sao, hoặc bên cạnh hắn không có ai, hay Walt mang theo nhiều người hơn thì sao. Nếu cô là Walt, cô sẽ cho William cơ hội giải thích trước khi ra tay chứ?"
"Không mang theo người, có khi là cái bẫy đấy, càng phải nhanh chóng ra tay." Cô thỏ vuốt cằm nói.
"........" Timothy ngửa mặt lên trời thở dài, "Ta nên đưa bút cho ngươi để ngươi viết mới phải."
"Thực ra ta đã viết một vở kịch, về câu chuyện đồ long của chính ta, mà ngươi chỉ xem qua đã vứt sang một bên." Nữ lãnh chúa nhắc nhở.
"Ta bắt đầu nghi ngờ liệu ngươi có thực sự giết rồng hay không đấy?"
"Đương nhiên, cách đây không lâu đầu rồng vẫn còn được trưng bày ở Nham Tuyết Thành, nếu muốn biết chi tiết hơn có thể xem câu chuyện của ta." Thiếu nữ hai lần nhấn mạnh.
"Ta biết, ta đảm bảo, hơn nữa mặc kệ ngươi viết tệ thế nào, ta cũng sẽ biến nó thành một kiệt tác cảm động, để tên tuổi của ngươi vang danh toàn cõi lục địa Bratis. Nhưng mà cô bé à, ta thật sự rất hy vọng ngươi học được điều gì đó từ vở kịch ta vừa diễn, vở này ta đã đặc biệt chọn cho ngươi đấy."
"Được...a."
"Ta đã nói hết rồi, cô có thể đi, lúc đi nhớ gọi Tess vào đây."
"Tess?"
"À, không phải Tess trong vở kịch đâu, là cô nương vừa lúc hai người đến gặp đấy, ta còn muốn dạy nàng phát ra tiếng." Ông chủ gánh hát ngừng một lát, rồi nói với nữ lãnh chúa, "Thật vui khi thấy cô bước vào con đường sáng tác, nhưng cũng phải nhớ chú ý đến những việc xung quanh mình."
Thiếu nữ chỉ thấy khó hiểu.
Nhưng cô đoán có lẽ những người làm sáng tác đều kỳ quái như vậy, nói năng lung tung, nghĩ sao nói vậy, cũng chẳng bắt được trọng tâm, nói chuyện với người này thật sự quá mệt.
Từ Ái và Phong mật tửu bước ra khỏi lữ điếm, xe ngựa mà gia tộc Figueroa đã sắp xếp cho cô đang chờ sẵn ở ven đường.
Cô thỏ lên xe, ban đầu định về thẳng phủ hầu tước, nhưng giữa đường lại đổi ý, đi chợ tìm thợ may để may cho mình vài bộ đồ mới.
Bây giờ nguy cơ cự long đã được giải quyết, nguyên nhân thực sự cái c·h·ế·t của cha nàng, Russ, cũng đã rõ ràng, tiếp theo là dưới sự giúp đỡ của David, tìm ra Caroman và Hulse, để họ phải nhận trừng phạt thích đáng.
Nói đến đây cũng là do Hulse tự tìm c·h·ế·t, ban đầu riêng việc chỉ đạo Caroman m·ưu s·á·t Russ chưa chắc đã phải c·h·ết, nhưng thêm vào đó việc cấu kết với Gabriel, lợi dụng Hắc Long tấn công các gia tộc lớn, cùng với âm mưu ám sát anh trai mình thì dù bá tước Coulomb có muốn bảo vệ đứa con trai út này cũng không thể.
Đối với Irea mà nói, tiếp theo chỉ cần chờ đợi, về cơ bản chỉ cần Caroman vừa đến Nham Tuyết Thành thì vụ án mạng năm đó có thể có kết luận.
Thế là thiếu nữ cũng định tranh thủ thời gian thư giãn một chút.
Cô ở chợ loanh quanh đến tận khi mặt trời lặn, chọn được bốn bộ quần áo cho mình, trước khi đi lại nhớ ra điều gì đó, đỏ mặt quay người nói với thợ may, "ờm... chỗ ngươi có làm đồ nam không?"
Mặt thợ may lộ ra vẻ hiểu rõ.
Cô thỏ vội vàng giải thích, "Không, không phải, không phải loại ngươi nghĩ... hắn giúp ta nhiều lần, ta cũng muốn tặng hắn một món quà."
"Không vấn đề, chỉ cần ngài cho ta biết số đo của đối phương."
"Tạm thời ta chưa có, đợi ngày mai đi, ngày mai ta sẽ cho người đưa tới, ta có thể đặt cọc trước."
"Không cần đặt cọc đâu, ngài là anh hùng Tây Cảnh mà, nếu ngay cả ngài còn không tin tưởng được, chúng ta biết tin ai bây giờ." Bà thợ may cười nói.
"Vậy được, chờ quần áo xong ta sẽ trả cùng một thể."
Thiếu nữ thấy thời gian không còn sớm, vội vã lên xe ngựa, trở về chỗ ở. Nhưng lần này David không theo cô ăn tối, xem ra là thật sự bận rộn.
Nữ lãnh chúa sau khi ăn tối cũng nhanh chóng trở về phòng mình.
Nhưng nàng không lên giường ngủ mà vẫn mặc chỉnh tề, tùy ý lấy một quyển sách từ trên giá sách ra xem.
Đến khi trời tối hẳn, Irea chú ý trên tường bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng đen.
Nàng không hề kinh ngạc mà trái lại đặt cuốn sách trong tay xuống, hướng về phía cái bóng đen nhìn lại, vui mừng nói, "Ngươi đã đến rồi."
"Ừm." Lý Du khẽ đáp, nhìn xung quanh, "Đây là... phủ hầu tước? Chuyện của ngươi thế nào rồi?"
"Ta làm theo lời ngươi, khi vừa đến Nham Tuyết Thành đã tiết lộ với tất cả mọi người chân tướng cha ta bị mưu sát, đại nhân David đã đồng ý truy nã những người liên quan, đồng thời để họ chịu trừng phạt thích đáng, nhưng mà...."
"Nhưng mà cái gì?"
"Ngày đầu tiên ta đến Nham Tuyết Thành, Gabriel đã c·h·ế·t."
Lý Du nghe vậy trong lòng hơi động, "Vậy sao, hắn c·h·ế·t như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận