Làm Công Tiên Tri

Chương 717: Nhân duyên của ngươi không tệ a

Chương 717: Nhân duyên của ngươi không tệ a
Còn mười phút nữa là đến giờ vào học, An Nghi Tâm đi về phía lớp học của mình. Lúc này đang là giờ cao điểm vào trường, xung quanh An Nghi Tâm toàn là học sinh đeo cặp sách, chen chúc trong đám đông khiến nàng cảm thấy có chút an tâm. Đường từ cổng trường đến dãy phòng học cũng không xa, An Nghi Tâm nhanh chóng đi tới cửa lớp. Sau đó nàng thấy hai nữ sinh lớn tuổi đang đứng ở đó, một trong số đó là nữ sinh cao thường đi cùng Trương Tĩnh Y.
An Nghi Tâm thấy vậy liền lùi lại hai bước, lui về phía cầu thang. Nghĩ ngợi một lát, nàng lại xuống thêm nửa tầng, đợi đến khi còn khoảng năm phút nữa là vào học thì hai nữ sinh kia mới chịu rời đi, lên lầu về lớp mình. An Nghi Tâm nghe tiếng bước chân của bọn họ đi xa, lúc này mới lại leo lên cầu thang.
Nàng cúi đầu đi vào lớp học như mọi ngày, đi thẳng về chỗ ngồi của mình, không chào hỏi ai cả. Tiếp theo, nàng bỏ cặp sách vào hộc bàn, lấy sách vở cho tiết học đầu tiên ra, sau đó phát hiện có không ít người đang lén nhìn mình, đồng thời còn xì xào bàn tán. An Nghi Tâm nhíu mày.
Sau đó, nàng thò tay vào hộc bàn, lấy hết sách vở đã để quên từ tối hôm qua, cuối cùng tìm thấy một tờ giấy nhỏ trong sách giáo khoa sinh học, trên đó in chữ Tống thể một câu: "Những chuyện xấu của mày giờ cả lớp đều biết."
An Nghi Tâm ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ của Trương Tĩnh Y, vừa hay người kia cũng đang nhìn mình, còn nở một nụ cười. An Nghi Tâm mặt không đổi sắc vò tờ giấy nhỏ thành một cục, ném trả vào trong hộc bàn, còn một nam sinh bên cạnh Trương Tĩnh Y cố ý nói lớn tiếng:
"Này, các người nghe nói chưa, cái con kia, chính là cái con kia giống như đang làm gái."
"Đúng đó, tao sáng nay cũng thấy nó từ trên chiếc BMW đi xuống, người lái xe trông như một ông già râu tóc bạc phơ." Một nữ sinh khác tiếp lời.
"Cả ông già cũng chơi được, ha, thật là không tầm thường."
"Đây gọi là tinh thần nghề nghiệp."
Các nam sinh cười ồ lên, Trương Tĩnh Y bất mãn nói, "Các người quá đáng rồi đấy, sao lại có thể nói bạn học cùng lớp như thế chứ."
"Không không không, tao thật sự thấy mà."
"Tao cũng thấy."
May mắn là những lời độc địa đó không tiếp tục nữa, bởi vì giáo viên ngữ văn lúc này đã đẩy cửa bước vào. Cả lớp lập tức im lặng trở lại. Mọi người nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, ngồi thẳng lưng, bày ra vẻ mặt chăm chú nghe giảng. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên gương mặt của những bông hoa tổ quốc, tràn đầy vẻ thanh xuân và sức sống.
An Nghi Tâm không có tâm trạng nghe giảng, nhìn vào tranh minh họa trong sách giáo khoa rồi ngẩn người, mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên ngữ văn lại kéo dài thêm khoảng ba phút, lúc này mới kẹp giáo án, hài lòng rời đi. Những học sinh khác lúc này cũng thả lỏng, người thì nói chuyện trời đất, người thì tán gẫu, còn có người thừa cơ ăn nốt đồ ăn sáng còn dang dở, An Nghi Tâm thì ngồi im trên ghế, không hề nhúc nhích.
Bởi vì nàng lại thấy mấy học sinh lớn tuổi đang lượn lờ ngoài cửa, còn chặn một nam sinh đang đi lấy nước, nói gì đó với cậu ta. Sau đó, nam sinh kia gạt trở về, nói với An Nghi Tâm, “An Nghi Tâm, có người tìm mày.” An Nghi Tâm không trả lời. Nam sinh kia vì gia cảnh không tốt lắm, cha lại từng vào tù, nên thường ngày trong lớp cũng thuộc dạng trầm mặc ít nói, hay bị ra rìa.
Cậu ta kỳ thật có chút đồng tình với những gì An Nghi Tâm gặp phải, nhưng mọi người cùng thuộc tầng lớp dưới đáy chuỗi thức ăn, cậu ta dù có đồng tình cũng không làm được gì, hơn nữa còn phải cẩn thận giữ khoảng cách với An Nghi Tâm. Tránh việc bị các học sinh khác coi là đồng bọn của An Nghi Tâm, nếu không đến lúc đó sẽ cùng bị cô lập. Vì thế cậu ta lại nói một lần nữa, “An Nghi Tâm, ngoài kia có người tìm mày.” Còn cố ý nâng cao âm lượng.
Trong lớp im lặng trong một thoáng, sau đó một nữ sinh ngồi sau An Nghi Tâm còn dùng bút bi chọc chọc lưng nàng, “Mày không đi sao, không chừng là khách quen của mày đó?” An Nghi Tâm quay đầu trừng mắt nhìn nữ sinh kia một cái, nữ sinh đó lúc này mới ngượng ngùng rụt tay lại.
Sau đó, An Nghi Tâm lại nhìn nam sinh kia, “Tao không quen bọn họ.” Nói xong nàng liền lấy tai nghe ra đeo lên đầu. Nam sinh kia có chút xấu hổ, chỉ có thể lại quay đầu đi, nói với đám học sinh lớn tuổi bên ngoài, “Nàng không ra.” “Vô ích thôi, cút đi.” Một học sinh lớn tuổi nói. “Không sao, mỗi lần tan học bọn tao đều đến chặn nó, tao không tin là nó không lấy nước, đi vệ sinh.” Người còn lại nói.
Kết quả là An Nghi Tâm thật sự không uống nước, cũng không đi vệ sinh trong hai tiết học sau. Những học sinh lớn tuổi kia rõ ràng cũng có chút mất kiên nhẫn chờ đợi. Dù sao thì sau tiết học thứ tư là đến giờ nghỉ trưa, chờ học sinh đều đi hết thì An Nghi Tâm có không chịu ra cũng vô ích.
An Nghi Tâm biết rõ điểm này, cho nên sau khi kết thúc tiết học thứ tư nàng lập tức có thái độ khác thường, người đầu tiên xông ra khỏi lớp, chạy về phía cổng trường. Nhưng khi xuống đến tầng một thì nàng vẫn bị người chặn lại, ba nữ sinh và hai nam sinh vây lấy nàng. Sau đó, bọn họ dẫn nàng đến một nhà vệ sinh nữ, hai nữ sinh ở lại canh cửa, ba người còn lại đẩy An Nghi Tâm vào trong.
Một lát sau, nữ sinh cao lớn cùng hai nam sinh khác cũng đến, nhưng không thấy bóng dáng của Trương Tĩnh Y. Nữ sinh cao lớn cười với An Nghi Tâm, “Mày giỏi trốn nhỉ, sao không trốn tiếp đi?” An Nghi Tâm lui vào trong cùng của một gian phòng, “Các người muốn thế nào thì mới chịu tha cho tôi?” “Trả lại iPad Pro hoặc là đền tiền, yêu cầu này đâu có quá đáng?”
“Tao đã nói là tao không có trộm.”
“Đến bây giờ còn mạnh miệng, xem ra mày đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.” Nữ sinh cao lớn cũng tiến lên, vừa giơ tay lên.
Nhưng đúng lúc này, trong nhà vệ sinh lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến. Đó là một con mèo Ba Tư, có đôi mắt màu vàng óng, bộ lông đen tuyền không chút tạp sắc. Nó nghênh ngang đi qua trước mắt đám nữ sinh cao lớn, cuối cùng dừng lại trước mặt An Nghi Tâm, tách nàng ra khỏi đám người kia.
Sau đó nó bày ra vẻ công kích, kêu meo meo hai tiếng với nữ sinh cao lớn. Nhưng vẻ mặt nhe nanh múa vuốt của nó không làm người đối diện cảm thấy chút uy hiếp nào. Nữ sinh cao lớn đầu tiên là sững sờ, sau đó nhịn không được cười phá lên, “Nhân duyên của mày không tệ nhỉ, còn có con mèo chịu giúp mày ra mặt cơ đấy.”
Lời còn chưa dứt thì mèo Ba Tư đã nhảy chồm lên phía nàng. Mà cả sáu người chỉ thấy hoa cả mắt, khoảnh khắc tiếp theo, thân thể mèo Ba Tư trên không trung đột nhiên bắt đầu phình to ra. Gần như trong chớp mắt đã lớn hơn trước gấp mấy lần, mà vẫn tiếp tục to lên. Đến khi nó đè nữ sinh cao lớn xuống đất thì đã biến lớn hơn cả một con chó ngao Tây Tạng. Toàn thân tỏa ra một luồng khí tức nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận